Thật vất vả, rốt cuộc Lăng Thiệu đã trấn an được Lô Nguyệt Nguyệt,
anh ôm cô đang ngủ vào ngực, vừa liếc nhìn nội dung trên diễn đàn, sắc
mặt hơi biến đổi, môi mím thật chặc, ai dám làm ra dư luận công kích
không thật này, anh tuyệt đối có biện pháp đả kích trở về!
Sau khi Lăng Thiệu đưa Lô Nguyệt Nguyệt về nhà, vào thư phòng,
một lúc sau mới ra khỏi cửa phòng, vừa mới mở cửa, lại gặp quản gia đứng
trước mặt của anh, trong tay còn bưng một chén canh bổ, "Thiếu gia. . . . .
."
Lăng Thiệu hung hăng trừng mắt liếc ông một cái, "Ai muốn uống cái
này?"
"Thiếu…….thiếu gia. . . . . . công việc hôm nay của người rất cực khổ,
đợi lát nữa, có thể. . . . . .Uống một chút không?"
"Bắt đầu từ hôm nay, từ chối hợp tác với nhà họ Hạ, về sau không
được cho Hạ Dung Dung vào nhà họ Lăng, còn có. . . . . ." Lăng Thiệu từ
tốn nói mấy câu nói, quản gia im re, canh bổ trong chén suýt nữa là đổ
xuống đất, "Thiếu gia, không phải chứ? Trước kia người không ác như vậy.
. . . . ."
"Ai bắt nạt Nguyệt Nguyệt của tôi, tôi sẽ bắt nạt người đó lại." Lăng
Thiệu hừ lạnh một tiếng, lúc đầu anh không phải là người nhân từ, dám
động đến Nguyệt Nguyệt của anh, đó là chán sống!