mới tốt?"
"Ưmh. . . . . . Lăng Thiệu, chúng ta. . . . . . Không nên đi hưởng tuần
trăng mật được không?" Giọng nói Lô Nguyệt Nguyệt ấp a ấp úng.
Lúc đầu Lăng Thiệu muốn chuẩn bị sau khi Lô Nguyệt Nguyệt tốt
nghiệp, cho cô một hôn lễ chính thức, nhưng hôm nay Lô Nguyệt Nguyệt
lại từ chối! Không khỏi tức giận lườm cô một cái, "Em nói cái gì?"
"Cái đó, thật ra thì. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu, đưa tay che
bụng của mình, một bộ dáng đáng thương, "Con à, ba của con thật là xấu
đó. . . . . . Ba không phải là muốn con ra ngoài chứ?"
Lăng Thiệu sững sờ, tiếp đó cười lên ha hả, đầu xe nghiêng một cái,
thiếu chút nữa đem xe lái ra khỏi đường xe chạy, làm Lô Nguyệt Nguyệt
giật mình; Lăng Thiệu vội vàng đem xe dừng lại, dựa vào đầu Lô Nguyệt
Nguyệt, tay che ở trên bụng cô, "Nguyệt Nguyệt, em mang thai?"
Lô Nguyệt Nguyệt dùng sức gật đầu một cái, còn có chút tiếc nuối,
"Ngày hôm qua len lén đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cục cưng rất khỏe
mạnh, chỉ là, ba tháng đầu không thể làm cái đó, cái đó. . . . . ." Trên mặt
của cô xuất hiện hai rặng mây đỏ.
"Ừ, không làm tình, chúng ta cũng có thể hưởng tuần trăng mật, anh
dẫn em đi ăn thức ăn ngon!" Lăng Thiệu không có cách nào biểu đạt sự
cảm động ra trong lòng mình lúc này, ôm cô thật chặt vào trong ngực, nỉ
non: " Nguyệt nhi của anh ngoan, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em. . . . . .
Cám ơn em đã mang đến cho anh tất cả điều tốt đẹp."
Lô Nguyệt Nguyệt cũng đưa tay ra, ôm Lăng Thiệu vào ngực, "Lăng
Thiệu, em muốn ăn mì chua, có được không?"(3T: Đừng hỏi taz là cái món
j, nói chung là chua)
"Được, về nhà anh làm cho em ăn!"