Lô Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, đột nhiên
ngẩng đầu lên nhìn trong phòng bếp, nhìn dáng vẻ bận rộn của Lăng Thiệu
trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.
Ai có thể tin tưởng đây? Đại Thiếu Gia không dính khói bụi trần gian,
không biết bắt đầu từ lúc nào, biến thành người chồng của gia đình rồi, còn
đi học nấu nướng ! Hôm nay tài nấu nướng tốt hơn cô rất nhiều; mà miệng
Lô Nguyệt Nguyệt cũng càng ngày càng kén chọn, đều là do Lăng Thiệu
nuôi! Hiện tại cô chỉ ăn thức ăn ngon do Lăng Thiệu làm, người khác làm
cũng không chịu ăn.
Lô Nguyệt Nguyệt có chút nhếch môi lên, hướng về phía phòng bếp
hô: "Đói nha, đói nha! Thật đói nha. . . . . . Cục cưng nói đói bụng á!"
Lăng Thiệu cười khì khì một tiếng, đem mì chua đưa tới trước mặt cô,
anh ngồi ở một bên, nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng của cô, "Cục cưng đáng
thương, còn chưa đời đã bị mẹ con lấy ra uy hiếp ba."
"Hừ!" Lô Nguyệt Nguyệt bĩu môi, trước kia cô luôn bị Lăng Thiệu bắt
nạt đến đáng thương, hôm nay thật vất vả có cơ hội lật người làm chủ nhân,
cô đương nhiên là muốn lợi dụng cho tốt.
Lăng Thiệu cúi đầu hôn cô hai cái, "Tốt rồi, tốt rồi, lập tức không đói
bụng rồi." Tiếp theo gắp một chút mì, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa vào trong
miệng của cô, "Ăn ngon không?"
Lô Nguyệt Nguyệt ăn vài miếng, rồi lại không ăn, "Em không muốn
ăn mì nữa, em muốn ăn dâu tây tương."
Lăng Thiệu không chút do dự nói “Được”một tiếng, xoay người đi vào
phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu nấu ăn mới.
Khóe môi Lô Nguyệt Nguyệt cong lên, muốn dừng lại cũng không
dừng được, hạnh phúc tràn đầy; cô cúi đầu ăn sạch mì, sau đó nhẹ chân nhẹ