Quản gia vội vàng câm miệng, gương mặt uất ức, ông không phải là
quan tâm thiếu gia sao?
Qua hồi lâu, Lăng Thiệu nghĩ tới cái gì đó, lầm bầm lầu bầu rồi chậm
rãi nói: "Làm sao để cô ấy nở nụ cười? Tôi hi vọng cô ấy vui vẻ."๖ۣۜDiễn
đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"Chẳng lẽ cô ấy không vui sao?" Quản gia rất là tò mò, Lô Nguyệt
Nguyệt trong mắt của ông, luôn luôn là một người con gái trong sáng, mỗi
ngày đều cười hì hì.
"Không, tôi hi vọng bởi vì tôi mà cô ấy vui vẻ." Trong mắt Lăng Thiệu
có một vẻ phức tạp thoáng qua, anh rất muốn nhìn cô vui vẻ, nhưng chỉ cần
hai người ở chung một chỗ, cô luôn là người chăm sóc mình. . . . . .๖ۣۜDiễn
đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"Thiếu gia, lần sau người tới đây, tặng Lô tiểu thư hoa tươi đi? Con
gái mà, ai mà không thích hoa." Quản gia trầm ngâm hạ xuống, cho ra đề
nghị.
"Thật sao?" Lăng Thiệu ngẩng đầu lên, hồi lâu, trên mặt lại xuất hiện
sự ảo não, "Cô ấy thích hoa gì? Màu gì?"
"Thiếu gia, chỉ cần là người tự tay chọn, Lô Nguyệt Nguyệt sẽ thích ."
Quản gia tìm chỗ thích hợp để nịnh bợ.
"Vậy. . . . . . Bây giờ chúng ta đi tiệm bán hoa xem một chút đi!"
"Thiếu gia, đừng mua sớm, hoa sẽ héo." Quản gia nhất thời im lặng,
sao thiếu gia lại hồ đồ như vậy?
"Mua trước một bó, ngày mai mua nữa."