nhưng ông có một cảm giác, nhất định có một người biết, người này là. . . .
. . Lô Nguyệt Nguyệt!
Khi ông vất vả gọi điện cho Lô Nguyệt Nguyệt, cô cũng rất kinh
hoảng (kinh ngạc+ hoảng sợ), "Ông nói là, Thiệu Lăng không thấy đâu?
Sao lại không thấy. . . . . . nếu tôi có tin tức gì về anh ấy,sẽ liên lạc với
ông…...còn nếu ông có tin tức của anh ấy, hãy nói cho tôi biết một tiếng!"
Sau khi Lô Nguyệt Nguyệt cúp điện thoại, thở dài một cái, xoay người
thì thấy Thiệu Lăng đang ăn mỳ,có chút khó xử mà ngồi trước mặt anh,
"Thiệu Lăng, anh đã làm gì mà phải trốn nhà ra đi? Anh trốn được không?
Mọi người sẽ tức giận đấy!"
"Suỵt. . . . . .Ngoan ngoãn." Lăng Thiệu nhẹ giọng nở nụ cười, kéo tay
của cô qua, hôn mu bàn tay của cô một cái, mắt đẹp híp lại, "Không cần nói
gì nữa, nơi này chỉ có hai chúng ta, anh chỉ muốn ở cùng em." (3T: Vụ án
này gọi là bỏ nhà theo…..gái __ __lll)
Lô Nguyệt Nguyệt cau mày, đột nhiên cảm thấy vị Thiệu tiên sinh này
rất ngây thơ, rõ ràng là người lớn, lại làm chuyện khiến mọi người lo lắng!
Cũng không có biện pháp, ai bảo anh là người mình thích?Anh làm cái gì,
cô đều ủng hộ! Hiện tại, tâm trạng của anh không được tốt, cần sự an ủi của
cô, tốt thôi, cô an ủi anh!
"Nguyệt Nguyệt,tối nay làm cơm tối cho anh ăn, được không?" Lăng
Thiệu vẫn cúi đầu ăn mỳ, đột nhiên phát hiện ra lên cái gì, ngẩng đầu lên
nhìn cô; Lô Nguyệt Nguyệt gật đầu một cái, thật may là nơi này cách
trường học của mình rất gần, mình có thể chăm sóc anh.
"Buổi tối ở lại cùng anh." Lăng Thiệu lại bá đạo nói.
"Như vậy không tốt đâu. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu
một cái,ai, tại sao anh có thể được voi đòi tiên vậy?