Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt phát hiện mình bị bề ngoài của anh lừa,
khi bắt đầu, cô còn tưởng rằng thân thể Thiệu Lăng không được tốt,nhưng
tính tình ôn hòa; nhưng chung sống một khoảng thời gian thì cô mới phát
hiện, thân thể anh tốt hơn một chút, nhưng tính tình càng ngày càng kém. . .
. . . Tình tình Đại Thiếu Gia hiện rõ, để cô từ chối điều gì anh yêu cầu là
điều không thể.
"Bây giờ em muốn đi học! Rồi về chăm sóc anh, bữa ăn tối anh muốn
ăn gì? Đợi lát nữa em đi mua thức ăn."Lô Nguyệt Nguyệt nhìn cách Thiệu
Lăng ăn mỳ, rất đẹp mắt, làm cô không dời ánh mắt đi được.
"Tùy em, em mua vài thứ để tắm rửa đi, anh muốn ở chỗ này một thời
gian ngắn, em tới đây giúp đỡ anh."Lúc Lăng thiệu nói chuyện luôn tự
nhiên, mà Lô Nguyệt Nguyệt cũng không bác bỏ lời của anh; cô cảm thấy,
Thiệu Lăng như vậy, dường như anh có một cuộc sống an nhàn sung sướng
như Đại Thiếu Gia, nếu như cô không ở đây với anh, cô không yên tâm!
Sau khi Tô Tô biết được chuyện này,cười ha ha, "Ưm hừm, Nguyệt
Nguyệt, tốc độ này là sao? Nhanh như vậy đã ở cùng nhà, thật là nhanh!"
"Không phải!" Lô Nguyệt Nguyệt đang dọn dẹp hành lý, dừng lại để
phản bác lời củaTô Tô, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì, hơi đỏ mặt, "Tớ chỉ . .
. . chỉ là. . . . . ."
"Cậu chỉ là cái gì?"Tô Tô mong đợi nhìn cô, trên mặt lộ ra một nụ
cười bỉ ổi.
"Tớ chỉ giúp đỡ anh ấy thôi! Bởi vì một ít chuyện mà phải anh rời nhà,
cho nên tớ mới chăm sóc anh ấy. . . . . ." Trên căn bản, Lô Nguyệt Nguyệt
không gạt Tô Tô, luôn luôn nói thật.
"Này, Nguyệt Nguyệt, cậu có biết gì về gia đình của anh ta không?
Cậu có biết gì về than phận và bối cảnh của anh ta không?" Ngày thường,