SUỐI NGUỒN TÂM LINH - Trang 355

355

Như khi chúng ta viếng thăm bạn bè và họ cho

chúng ta quà. Chúng ta nhận lấy, bỏ nó vào túi xách và
rồi đi về mà không mở ra xem để biết có gì ở trong. Sau
này, chúng ta mở nó ra và thấy trong đó chứa đầy rắn
độc! Thân thể chúng ta cũng vậy. Nếu chỉ nhìn thấy cái
vỏ bên ngoài thôi, chúng ta nói rằng nó xinh đẹp và
tươi tốt. Chúng ta quên mất chính mình. Chúng ta quên
mất sự vô thường, khổ và vô ngã. Nếu chúng ta nhìn
vào trong thân thể này, sẽ thấy nó thật sự gớm ghiếc.

Khi xem xét thân thể một cách khách quan, chúng

ta sẽ thấy nó đáng thương và chán ngắt. Tâm trở nên
thản nhiên với mọi việc. Cảm giác lạnh nhạt này không
có nghĩa là chúng ta chán ghét. Đó chỉ là tâm chúng ta
đã rỗng không, xả bỏ. Chúng ta thấy rằng tất cả các
pháp đều không có thực chất, không đáng tin cậy vì
bản chất của chúng là thế đó. Bất kể chúng ta muốn
chúng là gì, chúng vẫn đi đường chúng. Bất kể chúng ta
cười hay khóc, chúng chỉ là vậy mà thôi. Những thứ bất
ổn sẽ bất ổn, những thứ không đẹp sẽ không đẹp.

Cho nên, Đức Phật nói rằng khi kinh nghiệm Sắc,

Thanh, Mùi, Vị, Xúc và Pháp, chúng ta nên buông bỏ
chúng. Khi tai nghe tiếng, buông bỏ chúng nó. Khi mũi
ngửi mùi, buông bỏ nó. Cứ để nó ở nơi lỗ mũi! Khi có
sự xúc chạm của thân thể, buông bỏ cảm giác thích hay
không thích theo sau đó, cứ để nó quay về nơi phát
sinh ra nó. Với các tâm thái cũng vậy. Tất cả những thứ
này, cứ để chúng đi qua. Đây là Tuệ giác. Bất kể là hạnh
phúc hay đau khổ, nó đều như nhau. Đây là thiền.

Chúng ta thiền để làm cho tâm bình an, để rồi trí

tuệ có thể phát sinh. Điều này đòi hỏi chúng ta tu hành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.