SUỐI NGUỒN TÂM LINH - Trang 413

413

Vào thời của Đức Phật, có một vị Tz Khưu tên

Tuccho Pothila. Ngài nổi tiếng là người thông suốt Kinh
điển. Ngài có đến mười tám ngôi chùa và là một pháp
sư lỗi lạc, được nhiều người kính trọng. Nghe đến danh
Pothila”, ai cũng vị nể và không ai dám thẩm vấn sự
giảng dạy của Ngài.

Một ngày nọ, Ngài đến gặp Đức Phật. Khi Ngài

bước vào, Đức Phật nói, “Chào Đại Đức Kinh Điển Rỗng
Tuếch”
. Khi Ngài bái từ, Đức Phật nói, “Đại Đức Kinh
Điển Rỗng Tuếch đi về à?”
Đức Phật chỉ nói bấy nhiêu
thôi. Đại đức Pothila rất hoang mang, “Tại sao Đức
Phật nói thế? Ý ông ấy là gì?”.
Ngài cứ suy nghĩ mãi và
nghiền ngẫm những điều Ngài học hỏi từ trước đến
nay, cho đến khi nhận ra, “À thì ra, Đại Đức Kinh Điển
Rỗng Tuếch chính là ta, một nhà sư học mà không
hàn
h”. Khi xem xét tâm của mình, Ngài mới thấy là
mình không khác một người tại gia chút nào. Bất cứ
thứ gì họ khát vọng, đó cũng là khát vọng của Ngài; bất
cứ thứ gì họ thích thú, đó cũng là điều Ngài thích thú.
Ngài không có phẩm chất của một Sa môn

56

chân

chánh, không có phẩm chất sâu sắc nào đáng để đặt
vào hàng Thánh Nhân Cao Thượng, và mang đến sự
bình an thật sự.

Do đó, Ngài quyết định tu hành, nhưng không biết

đi đâu. Tất cả những vị thầy quanh đây đều từng là học
trò của Ngài. Không ai dám thâu nhận Ngài. Thông
thường, khi gặp lại thầy cũ, người ta rụt rè, e ngại và
trịnh trọng, tôn kính, và vì thế không ai dám làm thầy

56

Sa môn (Samaṇa): Người xuất gia, từ khước mọi thú vui trần

tục và chuyên tâm tu hành để bình an nội tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.