SƯƠNG KHÓI QUÊ NHÀ - Trang 22

úng xin lỗi đứa học trò nhưng Lợi sứt không nghe thấy. Nó mải khóc,
cặp mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi chảy thành dòng.

Tất cả bọn tôi đều thấy lòng chùng xuống. Chẳng đứa nào sung

sướng vì “trả thù” được Lợi sứt n a. Chẳng ai muốn thấy một “cao
thủ dế” qua đời bằng cách đó. Bọn tôi chỉ ghét Lợi sứt thôi chứ
không ghét con dế l a của nó. Mà ngay cả Lợi sứt, khi nhìn thấy nó
khóc như mưa bấc, bọn tôi cũng tan nát cõi lòng, chẳng còn tâm
trạng nào mà ghét nó n a.

Lợi sứt chôn chú dế l a dưới gốc cây bời lời sau vườn nhà nó.

Nó đặt chú dế thân yêu vào hộp các-tông rồi kiếm một tờ báo có in
màu bọc lại, buộc quanh bằng nh ng sợi lá chuối tước mảnh. Đám
tang chú dế, bọn tôi đều có mặt, im lìm, buồn bã, trang nghiêm.

Không biết nghe đứa nào báo mà thầy Phu cũng đến. Thầy chắp

hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn Lợi sứt c hành tang lễ cho chú
dế.

Tôi cầm cuốc phụ Lợi sứt đào đất. Tôi cố đào cho thật sâu và

vuông vức.

Khi Lợi sứt đặt chiếc hộp các-tông vào hố, cặm cụi s a sang cho

chiếc hộp nằm ngay ngắn, cả bọn xúm vào ném từng hòn sỏi nhặt
được chung quanh lên quan tài của chú dế rồi thi nhau lấp đất cho
thật đầy.

Khi ngôi mộ của chú dế đã vun cao, Lợi sứt cắm lên đó nh ng

nhánh cỏ tươi rồi như không kềm được, nó bật khóc nức nở.

Tới lúc đó, thầy Phu không đứng bất động chắp tay sau lưng

n a. Thầy bước tới một bước và đưa tay ra, bấy giờ bọn tôi mới biết
nãy giờ thầy vẫn giấu sau lưng một vòng hoa kết bằng nh ng bông
hoa tim tím.

Thầy bùi ngùi đặt vòng hoa lên mộ chú dế, rồi xoa tay lên mái tóc

bù xù như tổ quạ của Lợi sứt, thầy buồn buồn nói: “Đừng giận thầy
nghe con”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.