SƯƠNG KHÓI QUÊ NHÀ - Trang 26

6

củi về nhà à?”. “Dạ, không ạ. Em đẩy thuê cho người ta”. Hỏi
chuyện một hồi, tôi mới biết em nhà nghèo, đi học về vừa cất tập vô
ngăn bàn là ba chân bốn cẳng chạy ra chợ đẩy xe mướn kiếm tiền
phụ ba mẹ. Hèn gì mà em không có thì giờ học bài! Hôm đó, sau
một hồi ngẩn ngơ, tôi vuốt tóc em, động viên vài câu rồi tặc lưỡi
quay xe về, bỏ luôn ý định vào gặp phụ huynh để… trách cứ.

Nh ng gương mặt học trò sạm đen vì nắng gió đó bây giờ đã
trưởng thành, đã làm cha làm mẹ, nhưng hình ảnh các em đã in
sâu vào ký ức tôi và đã đi vào trong từng trang sách của tôi như

nh ng k niệm đẹp đẽ. Hôm gặp các thầy cô giáo, ngoài các thùng
sách tặng cho thư viện, tôi đã sung sướng trao cho thầy Diệp Vĩ
Cường, hiệu trưởng đương nhiệm của trường Bình Tây, tác phẩm
Bàn có năm ch ng i như một tỏ bày tình cảm với ngôi trường duy
nhất trong đời dạy học ngắn ngủi của tôi, ngôi trường mà nếu không
có nó một trong nh ng tác phẩm đầu tay của tôi đã không có mặt
trên cõi đời này…

Sài Gòn Giải Phóng 27-5-2012

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.