SUSHI CHO NGƯỜI MỚI BẮT ĐẦU - Trang 481

53

Ashling tỉnh giấc và có cảm giác như thể đêm qua cô bị cả một chiếc xe

tải lớn cán qua người. Tai cô đập lùng bùng, xương cốt ê ẩm, nỗi rệu rã kẹp
chặt lấy cô, nhưng ai thèm quan tâm chứ? Đêm qua thật là tuyệt vời. Bữa
tiệc không chỉ là một thành công vang dội, mà còn vui khủng khiếp.

Trong giây lát cô không biết cô chỉ có một mình trên giường hay không

nữa. Rồi cô nhớ ra rằng cô đã để lạc mất Marcus vào thời điểm nào đó
trong buổi tối và rằng cô đã tự mình về nhà. Không sao. Bây giờ khi tờ tạp
chí đã định hình và đi vào hoạt động, cuộc sống có thể quay lại bình
thường.

Đau ê ẩm khắp người, cô tự lê mình ra ghế sofa, nơi cô hút thuốc và xem

chương trình tivi buổi sáng. Có cảm giác như não cô bị bầm dập. Cô đã bị
muộn giờ làm ghê gớm, nhưng cô không quan tâm. Thỏa thuận ngầm là
hôm nay tất cả mọi người có thể vác mặt đến cơ quan bất kỳ lúc nào họ
muốn. Cuối cùng cô miễn cưỡng tắm rửa rồi mặc quần áo và đến khi cô
xuống đến phố thì đã mười một giờ. Trời đang mưa. Những đám mây tháng
Chín thấp sầm sì che lơ lửng trên thành phố và ánh sáng có màu xám lục.
Cách cửa nhà Ashling vài thước Boo đang ngồi trên vỉa hè ướt nhoét. Anh
ta ngồi co ro, mái tóc dính bết vào hộp sọ, những dòng nước mưa chảy dài
xuống mặt. Nhưng khi Ashling lại gần cô chợt nhận ra, với một cảm giác
đau nhói trong tim, rằng không phải mưa đang làm ướt mặt anh ta. Anh ta
đang khóc.

“Boo, có chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra à?”
Anh ta ngước lên nhìn cô, rồi miệng anh ta há hốc khi một cơn nức nở

nghẹn ngào ập tới. “Nhìn tôi đi.” Vừa lấy một tay che mắt, anh ta vừa dùng
tay kia để chỉ vào mình, vào bộ quần áo bẩn thỉu ướt sũng của anh ta, cùng
sự thiếu vắng của một mái che mưa trên đầu. “Thật là nhục nhã khốn nạn,”
anh ta run bắn.

Ashling cứng đờ người. Bình thường Boo vẫn vui vẻ thế cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.