161
Hancock có những h{nh vi qu| đê tiện không thể mong gì kh|c
ngo{i hình phạt, bị loại khỏi tên những người có thể hy vọng được
khoan hồng.
Theo c|ch nói hiện đại, S.Adams v{ J.Hancock bị đưa v{o sổ đen.
Lời đe dọa giận dữ của tỉnh trưởng đ~ thúc đẩy họ đi đến một
quyết định kh|c không kém phần nguy hiểm. Họ lập tức bí mật tập
trung những người trung th{nh nhất của mình. Sau khi mọi người
đ~ đủ mặt, Adams khóa cửa phòng, cất chìa khóa v{o túi v{ tuyên
bố với mọi người rằng ho{n to{n đ~ đến lúc triệu tập đại hội của
những người d}n thuộc địa. V{ sẽ không ai rời bỏ căn phòng n{y
cho đến khi ra được quyết định!
Mọi người lo lắng. C}n nhắc mọi hậu quả có thể của bước đi cơ bản
n{y. Nghi ngờ tính s|ng suốt của quyết định qu| cụ thể v{ lại khiêu
khích đối với nh{ vua n{y. Song trong số đó có hai người miễn dịch
sợ h~i v{ bất chấp khả năng thất bại - đó l{ J.Hancock và S.Adams.
Với t|c động của trí tuệ mạnh mẽ của họ, tất cả mọi người đều nhất
trí rằng Uỷ ban thư tín phải l{m tất cả mọi điều cần thiết để ng{y 5
tháng 9 năm 1774 tổ chức Đại hội to{n lục địa lần thứ nhất tại
Philadelphia.
H~y nhớ ng{y th|ng n{y. Nó còn quan trọng hơn cả ng{y 4 th|ng 7
năm 1776, bởi vì nếu không có quyết định tổ chức Đại hội to{n lục
địa ấy, thì chưa chắc đ~ có bản Tuyên ngôn độc lập.
Trước ng{y họp đại hội, thủ lĩnh một vùng kh|c cũng có những
trăn trở s|ng tạo khi cho ra đời Quan điểm chung về quyền của
nước Mỹ thuộc Anh. Đó l{ Thomas Jefferson tỉnh Virginia, người
m{ quan hệ với quận công Dunmore (đại diện của nh{ vua tại
Virginia) cũng căng thẳng không kém gì quan hệ giữa J.Hancock
và S.Adams với tỉnh trưởng của họ.