TÀ DƯƠNG - Trang 99

nghĩ là mình chết vào hè năm nay nhưng vì có Naoji trở về nên mẹ sẽ sống
đến mùa thu đấy.

Khi nghĩ rằng ngay cả cái thằng như Naoji mà cũng trở thành trụ cột cho
sinh mệnh của mẹ, tôi cảm thấy cay đắng vô cùng.

- Nếu vậy thì mùa hè đã qua nên mẹ đã vượt đỉnh nguy hiểm rồi đấy. Mẹ à,
cỏ thu hagi ngoài vườn đã nở. Rồi thì hoa nữ lang, hoa địa du, hoa chuông,
cỏ đuôi mèo, hoa lau nữa. Khu vườn đã khoác áo mùa thu rồi. Đến tháng
mười chắc chắn mẹ sẽ hạ sốt đấy.

Tôi cầu mong như thế. Hay là đến đầu tháng chín oi bức, khi những cơn
nắng cuối cùng của mùa hạ trôi qua cũng được. Và rồi khi hoa cúc nở,
những ngày nắng đẹp ấm áp kéo dài đến cuối thu, chắc chắn mẹ sẽ hạ sốt,
khỏe lên lại và tôi có thể gặp mặt người ấy. Biết đâu kế hoạch của tôi sẽ nở
bừng tuyệt diệu như một bông cúc đại đóa thì sao. Ah, giá như đã sang đầu
tháng mười và mẹ đã hạ sốt thì hay biết bao!

Sau khi gửi thư cho chú Wada, thì khoảng chừng một tuần sau, theo như sắp
xếp của chú, một vị bác sĩ già tên Miyake, trước đây vốn là y sĩ cung đình,
dẫn theo y tá xuống chẩn bệnh cho mẹ.

Vị bác sĩ già này trước đây cũng có quen biết với người cha quá cố của tôi
nên mẹ tỏ ra rất vui mừng. Tiên sinh Miyake từ ngày xưa đã quen thói hành
xử không đàng hoàng, nói năng thô tục, nhưng rất quý mẹ tôi, và suốt ngày
hôm đó hai người nói chuyện rất vui vẻ chẳng thấy khám bệnh gì cả. Tôi
xuống bếp, làm mấy cái bánh pút-đing mang lên mời thì thấy việc khám
bệnh hình như đã xong xuôi. Vị bác sĩ già đeo cái ống nghe hờ hững trên
vai như đồ trang sức, đang ngồi ở chiếc ghế mây ngoài hiên phòng khách.

- Tôi ấy à, sẽ vào một quán bình dân đứng ăn một tô mì udon, chẳng cần
biết ngon hay dở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.