Hạ Tiểu Mễ suy nghĩ, sau đó trả lời:Ừm, em bị đánh từ phía sau nên
không biết cô ta đánh bằng tay nào. Nhưng để đánh một người với lực đạo
mạnh như vậy, hẳn phải dùng cả hai tay.
Vậy à? Được, anh hiểu rồi. Anh có việc phải đi, em ở lại, lát cô chú
Hạ, Vãn Tình sẽ tới sau. Cười lạnh, Khúc Hành nói, sau đó xoa đầu Hạ
Tiểu Mễ, dặn dò vài câu rồi ra ngoài.
...
Sao rồi, đầu con không sao chứ?. Bà Hạ nhìn nó, đau lòng không thôi.
Hạ Tiểu Mễ lắc đầu, vươn tay, tựa theo dáng của lực sĩ mà tự hào
nói:Xí, mẹ nghĩ con mẹ là ai chứ? Con khỏe như trâu ý. Hơ hơ hơ!.
Bà Hạ lắc đầu chào thua với nó.
Ông Hạ và bà Hạ ở lại nói vài câu, giúp nó trò chuyện giải khuây, hỏi
han rồi trở về.
Trong phòng còn lại nó và Hạ Vãn Tình.
Cô nhìn nó, thở dài nhưng hơi thở rất nhỏ, khó có thể nghe thấy. Cũng
có thể chứng tỏ cô đã lo lắng cho đứa em trên danh nghĩa này như thế nào.
Lấy từ trong túi áo một quyển sách, giọng cô đều đều hơi lạnh:Tiểu
Mễ, tôi đã tìm ra cách để trở về!.
Hả?. Nó nhìn cô. Cô đã tìm ra cách để trở về hiện thực rồi sao? Nhưng
mà....
Mấy ngày qua, tôi âm thầm tìm hiểu cách mà tôi tới đây, từ đó, cũng
tìm ra cách để quay lại. Hạ Vãn Tình điềm tĩnh, nắm lấy cuốn sách:Đây là
cuốn sách chứa đựng thế giới này. Tuy nhiên, chi có vài trang đầu là có
chữ, còn lại, đều là trang trắng.....