TA LÀ ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ - Trang 170

Tôi rất sốc, rất sốc khi biết tin chị ba chết. Tôi vừa đau lòng, vừa sợ

hãi lại vừa tức giận.

Tôi hận chị hai. Nếu không phải vì cứu chị hai thì chị ba cũng không

chết. Tôi hận chị ấy, tôi hận.

Từ đó, tôi trở nên xa cách với chị hai, tôi không thể khống chế bản

thân mà nói với Hành ca ca ra tay đánh chị.

Tôi biết, khi tôi ra lệnh như vậy, thì toàn bộ hình tượng đẹp đẽ của tôi

trong lòng anh đã sụp đổ. Nhưng tôi rất vui. Tôi đã cảm thấy vui sướng.
Tôi biết anh thích tôi. Và tôi cũng thích anh. Nhưng tôi biết thời gian của
mình không còn nhiều. Tôi sắp chết rồi. Căn bệnh máu trắng ấy đang dần
phát triển rồi. Nếu yêu tôi, anh nhất định sẽ khổ sở. Vì vậy, nếu tôi khiến
anh ngừng yêu tôi, thì ngày tôi chết, tôi sẽ không phải thấy nước mắt của
anh.

Cứ thế, tôi vẫn tiếp tục diễn tốt vai trò của một đứa con gái lẳng lơ,

chanh chua để khiến anh ngừng thích tôi. Nhưng anh vẫn vậy, trái tim ah
vẫn một mực hướng về phía tôi. Tôi vừa hạnh phúc vừa sợ hãi.

Ngày đó, tôi đã thấy chị hai định uống thuốc tự sát. Trước hôm đó vài

hôm, tôi đã đọc được bức thư của chị trong phòng. Sơ qua thì tôi có thể
hiểu rằng chị đã rất sợ hãi và ân hận khi chỉ vì mình mà chị ba chết nên
muốn tự tử.

Tâm trạng tôi rối bời khi chứng kiến chị dần đưa thuốc vào miệng.

Cuối cùng tôi vẫn quyết định đi tới chỗ chị, phía sau là một đám người. Tôi
ra lệnh cho đám người đánh chị, đồng thời lê giọng mắng:Đúng là loại trơ
trẽn mà, cô dám cướp người yêu của tôi ư? Trước đây cướp đi tôi, vậy mà
giờ còn muốn cướp đi thứ khác quan trọng của tôi ư? Tôi rất muốn cô chết,
nhưng nếu cô chết thì cô sẽ không thể bồi thường tất cả những lỗi lầm của
cô trong quá khứ! Vì vậy, hôm nay tới đây thôi!. Nói rồi tôi bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.