Rồi cô sẽ hiểu. Hiện tại tôi dẫn cô ra ngoài. Số cô chưa tận, tôi sẽ đem
người khác tới thế chỗ cô!. Cô bé tiếp tục, sau đó dứt lời, một luồng sáng
liền đi vào cơ thể Hạ Tiểu Mễ, lóe sáng rồi vụt tắt.
-----2 năm sau------
Mùa xuân, mùa của sự sinh sôi nảy nở. Cánh hoa anh đào đẹp lắm,
chúng rơi nhẹ nhàng xuống đất, tựa như đang nhảy một điệu dịu dàng.
Kanata-san, cụ có muốn đi dạo không?. Hạ Vãn Tình mỉm cười nhỏ
nhẹ hỏi một bà cụ ngoài 60 ngồi trên xe lăn.
Ah, không cần đâu. Hạ-chan, cháu thật tốt! Giờ bà muốn nghỉ ngơi
một chút, cháu có thể đi thăm các cụ khác!. Bà cụ híp mắt cười hiền hậu.
Vậy Kanata-san nghỉ ngơi, cháu đi hít thở không khí. Dù sao thì công
việc của cháu chỉ cho phép được bầu bạn với một cụ thôi mà!. Cô cười, sau
đó dịu cụ lên giường, chỉnh lại nhiệt độ phòng sau đó cúi đầu bước ra.
Hạ Vãn Tình chậm rãi bước từng bước ra bên ngoài sân, hướng mắt
thấy có người vẫy tay với mình, cô liền mỉm cười bước đến ngồi xuống.
Ara, Vãn Tình, đã hơn 2 năm rồi, nhưng tôi thật sự không thể quen
được a.. Cô gái với mái tóc tím xoăn nhẹ, vuốt vuốt lọn tóc mà tiếc nuối
nói.
Hạ Vãn Tình mỉm cười:Cứ từ từ.
Haiz, thật không ngờ một sát thủ máu lạnh, giết người không gớm tay
như cậu lại có ngày rửa tay gác kiếm, mỉm cười tới việc dưỡng lão này mà
chăm sóc cho các cụ già nha!.
Nghe cô bạn nói, cô cũng chỉ mỉm cười mà ngước nhìn tán hoa anh
đào:Con người rồi cũng phải thay đổi. Chẳng phải cậu cũng từ bỏ việc sát