TẤM ẢNH TÌNH YÊU VÀ MỘT CÂU CHUYỆN KHÁC - Trang 202

"Thật ư?"

"Cũng mơ hồ thôi. Nhưng thật sự là buồn."

"Bởi vì không có gì trong tay à?"

"Chắc là như thế."

Cho dù đó là ký ức giả đi chăng nữa, nhưng tâm trạng "buồn" của

nàng là thật. Nàng đã nói đến nỗi niềm sâu thẳm trong tim mỗi con người,
tịch mịch và cô độc như ngọn lãnh phong thổi qua lớp hàn băng vĩnh cửu.

"Thế nhưng mà," nàng tiếp tục, "tớ đã thu thập được rất nhiều thứ."

"Ừ."

"Tuy thế, tớ vẫn cứ buồn."

Nàng mỉm cười. Một nụ cười thay cho hàng nước mắt.

"Có thật nhiều ký ức như thế này xung quanh tớ." Nàng nói. "Tại sao

tớ lại buồn cơ chứ?"

Tôi không thể trả lời nàng, vả lại nàng cũng không tìm kiếm câu trả lời

của tôi. Không chừng câu hỏi đó không phải để nói với tôi, chỉ vô tình thoát
ra như một tiếng thở dài.

"Nhưng mà," nàng nói. "Được gần cậu thế này thì nỗi buồn của tớ

cũng vơi đi, thay vào đó là cảm giác ấm áp lắm."

"Ừ."

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Hình như tớ buồn ngủ rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.