TẤM ẢNH TÌNH YÊU VÀ MỘT CÂU CHUYỆN KHÁC - Trang 37

cho là ngoại lệ. Hơn nữa, được làm mọi việc giống như người bình thường
tôi thấy lòng thật thoải mái. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.

"OK."

Nói rồi tôi khom mình, ghé vai vào giữa hai chân nàng. "Tớ đứng lên

đây!"

Khi đứng thẳng lên thì vai tôi bắt đầu cảm nhận được trọng lượng cơ

thể nàng. Tôi cõng nàng đứng lên một mạch.

Nàng nhẹ hơn nhiều so với tôi dự đoán. Cơ thể nàng nhẹ một cách

đáng sợ. Giả dụ bên trong cái áo smock đó chỉ chứa toàn bánh donut đi
nữa, có lẽ cũng sẽ nặng hơn trọng lượng cơ thể của nàng.

Vậy mà nàng cứ hỏi tôi "có nặng lắm không?"

"Hoàn toàn không. Cậu được bao nhiêu ki lô?"

"Tớ không biết. Bởi đã nhiều năm nay tớ chẳng cân."

Con gái độ tuổi này lại không cần để ý đến cân nặng của bản thân như

nàng, đúng là một đặc quyền lớn. Có thể một số người nghe sẽ cảm thấy
câu trả lời của nàng rất ngạo mạn.

Để giữ thăng bằng, nàng kẹp đôi cẳng chân khẳng khiu thật chặt vào

đầu tôi đang cúi xuống. Hơi ấm cơ thể nàng xuyên qua lớp áo smock truyền
sang tôi. Những nơi hai cơ thể tiếp xúc nhau đều thật ấm áp. Đến lúc này
tôi mới biết, thì ra việc đụng chạm lại ấm áp đến thế.

"Sao rồi? Có với tới không?"

"Ừ, tới rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.