TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 34

- Bẩm thầy, con học hành được đến như thế này, là nhờ các thầy cả.

Cứ như cảnh con ngày còn học lớp thầy Chính, thì con đã định đi ở để kiếm
chút nuôi thân. Mẹ con chết mà con không dám nói cho bà chủ nhà biết. Bà
ấy biết thì bà ấy đuổi con ngay lập tức. Đã nhiều lần, bà ấy diếc móc con
nhục nhằn, và sai con làm việc suốt ngày, con mất cả học.

Thầy giáo cảm động, hỏi:

- À tôi nhớ ra rồi, có phải độ nào các bạn anh đã đặt tên anh là Vua gì

ấy nhỉ!

Đức mỉm cười:

- Bẩm, Vua Zéro ạ. Chính độ ấy, con bị khổ nhất. Ở nhà, dù con làm

công việc thế nào, cũng bị bà chủ mắng đánh. Ra trường, không thuộc bài,
con bị thầy ghét, bạn giễu. Mà khi nghĩ đến con, con lại bị lương tâm cắn
rứt, rồi lại thương mẹ, thương cha.

- Anh có oán bà chủ, oán thầy Chính, oán anh em không?

- Bẩm thầy, có. Nhưng độ ấy con còn bé dại, chưa biết nghĩ sâu xa.

Bây giờ con mới hiểu. Bà chủ con xử tàn nhẫn với con là do con không trả
được tiền cơm. Thì không phải người máu mủ, bỗng dưng con cứ ăn cơm
của bà ấy, bà ấy im thế nào được. Thầy giáo dạy học trò cốt cho học trò
khá. Thế mà con lười biếng, thì thầy phạt, thầy mắng, là thầy làm lợi cho
con. Anh em bạn chế giễu, thì con mới tức mà học được.

- Anh nghĩ phải. Nhưng còn ai cho tiền anh thì tôi không rõ.

- Thưa thầy, thầy có biết ai, xin thầy bảo con.

Ông giáo Nhượng nghĩ một lúc, rồi hỏi:

- Sao anh không để ý mà dò?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.