TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 40

- Càng hay. Để tôi nói riêng với thầy đốc, cho anh cứ đến giờ chơi thì

được phép nấp ở xó lớp, ngay bên tủ sách. Anh mở rộng cửa kính ra, thì
chỗ anh ngồi được kín đáo. Anh sẽ trông thấy ai vào lớp cho anh tiền.

Đức mừng quá, cảm ơn thầy giáo, rồi vui vẻ chạy chơi đùa với các

bạn.

Từ hôm ấy, buổi ra chơi nào, Đức cũng rình ở góc tường.

Đức tưởng tượng được thấy một thầy giáo rất nhân từ vào lớp Đức,

trông trước trông sau, rón rén đến chỗ Đức, mở quyển vở ra, gài ba tờ giấy
bạc vào giữa, gấp lại cẩn thận, rồi lững thững bước ra.

Nhưng mấy hôm trời, Đức chẳng thấy gì cả. Đức có ý nhận dáng bộ

thầy giáo Chính, nhưng không sao tin được lời thầy giáo Nhượng đoán là
đúng.

Đức cho việc ngồi rình như vậy rất vô ích, đã thấy chán nản quá, vì

bên tai, thấy các bạn nô đùa, Đức thèm đi chơi quá. Nhất là trời nóng bức
nên Đức ướt cả mồ hôi.

Nhưng có một lần, Đức ngồi như thế, đang vơ vẩn nghĩ, thì vụt ở khe

cửa, thấy thoáng có cái vạt áo lướt qua. Đức khe khẽ nghển cổ lên dòm.
Đức cảm động, run cả người: thầy giáo Chính, đáng điệu lù khù, lẳng lặng
đến chỗ Đức ngồi, tìm vở Đức, vội vàng mở ra, nghển nhìn ra sân, rồi gài
một tờ giấy bạc năm đồng vào đó.

Làm xong, thầy giáo nghiêm trang, lững thững bước ra. Trong khi ấy,

Đức vừa cảm động, vừa hối hận, ngồi gục đầu vào gối, nước mắt chảy ràn
rụa, đến nỗi trống vào mà quên không ra sắp hàng nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.