TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 67

Biết hiệu riêng nên đến sòng, Đức được coi như người khách quen.

Người ta đưa Đức qua mấy lần cửa có khóa cẩn thận, mới đến tận chỗ đánh
bạc.

Đức nhìn khắp mọi người, tự nhiên động lòng thương. Đức thương vì

thấy hình như bọn ấy không phải là người nữa. Họ chỉ là những hạng chực
giết hại lẫn nhau, như lũ thú dữ trong rừng.

Đức cố nhận xem Phú đứng đâu, nhưng không sao biết được. Vì Đức

chỉ nhớ mặt Phú ở trong ảnh. Nghĩa là khi ấy, Phú còn là một người con trai
béo tốt, khỏe mạnh, thông minh.

Vậy mà ba bốn chục người ở chỗ này ai cũng xanh xao, gây còm như

bọn ma đói cả, thì Phú là ai?

Đức cố đoán, bỗng bên tai có người phàn nàn:

- Ồ, từ nãy anh Phú thua nhiều nhỉ!

Đức chú ý nghe và nhìn, thì có người đáp:

- Phải, mất gần bốn mươi đồng, trong năm phút.

- Thế là ít đấy. Ban nãy, có hơn một phút đống hồ, tôi thua mấy trăm

kia, anh ạ.

Thế là Đức biết mặt Phú.

Ở sòng bạc, người ta làm quen nhau rất dễ, chỉ cần đứng cạnh nhau,

bàn tán năm ba câu về nước bạc. Cho nên Đức làm quen nhau ngay được
với Phú.

Thấy Phú mặt mũi hốc hác, quần áo bẩn thỉu, tự nhiên Đức lại nhớ đến

thầy giáo Chính mà thở dài. Thì ra Phú không nghĩ gì đến cha mẹ đang
buồn lo vì mình hư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.