TẤM LỤA ĐÀO - Trang 213

Sương xách đôi giày ra, bước lại bên chồng:
- Phải đôi này không... anh? - vừa nói nàng ngồi nép trên giường chỉ chạm
khẽ vào chân Minh.
Như máy, Minh nhích vào bên trong để tránh sự đụng chạm, mắt vẫn không
rời sách:
- Thôi đi ngủ, mai tôi đi sớm.
Nói xong, Minh đưa tay vặn đèn nhỏ lại, nhỏ hơn đến mức không còn nhỏ
được nữa mới thôi.
Người theo Tây có khác gì kẻ Nho học ? Đang sáng, chàng làm ra tối có ý
là Thiên hôn địa ám, tất hữu lôi vũ, vân vũ... (Trời tối sẩm lại ắt có sấm sét
mây mưa)- nàng thầm nhủ.
Hai tiếng mây mưa làm cho Sương e thẹn, nhưng trong ánh sáng mờ yếu
của ngọn đèn, cặp mắt lang quân không nhận ra được đôi má tân nhân ửng
lên bừng nóng.
Sương lách xuống chân chồng bò vô nằm bên trong song song với chồng.
Nàng nghĩ tới câu: Hai hàng chân ngọc duỗi song song " và úp mặt vào gối,
lưng quay về phía chồng. Nàng nằm như gỗ, không dám nhúc nhích, cũng
không dám thở mạnh.
Thiên đã hôn, địa đã ám. Mây mưa sẽ ập tới.
Gian phòng vắng lặng lạ lùng. Chú thằn lằn nằm ở dạ kèo tưởng được
thảnh thơi trên thiên đàng, bỗng nghiêng mắt nhìn xuống rồi chắt lưỡi, như
thèm thuồng cái hạnh phúc của đôi uyên ương bên trong chiếc màn lưới
trắng như tuyết dưới trần gian.
Nhưng ngoài góc hè, tiếng nói tiếng cười râm ran. Minh biết đó là bữa tiệc
của những người lối xóm còn ở nán, đang bày ra bên gốc chuối sau hè. Họ
đang cưa những chai đế bằng mấy cặp giò bò đã hầm trong cái trả to với
trái đu đủ non cho rục rồi lột thịt ra xắt mỏng, nhai dòn rụm như gân. Giọng
của chú Năm khao khao vì rượu làm khô cổ:
- Ăn gân bổ gân, ăn giò bổ giò. Hổng bổ bề ngang cũng bổ bề dọc chớ nó
chạy đi đâu!
Bác Ba cười khà khà, Minh tưởng nghe thấy cả mùi rượu.
- Mình đã già rôi, bổ vô đâu nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.