nhà...
- Ở nhà vợ. Nói phứt cái cho rồi !
- Dạ, nhưng em không thích ở chung với ai.
- Bây giờ mày phải rước ba má mày lên, đem trầu cau đi đến đàng gái cho
phải lẽ. Chỉ một lần thôi. Ông Đốc và tao bao hết mọi chuyện lễ nghi khác.
- Nếu Emilie có đến đây thì thầy bảo cô nàng ở đây đợi em chút.
- Bộ hai bên làm cái ẳng đê u trật chìa rồi sao cậu Tú ?
Minh ngó lai. thì ra ông già cựu chiến binh. Lão hỏi thầy Xuỵt :
- Thầy định cho trường ba ri dôn nê (quét vôi) màu gì thầy ?
- Cứ màu cũ.
- Rôn le (vàng nhạt) hả thầy ?
- Dạ, cụ cứ bổn cũ soạn lại cho đúng ý ông Đốc.
- Còn chạy chỉ lơ mơ rinh (xanh nước biển) luôn hả thầy ?
- Dạ, cụ cứ phép cũ mà làm.
Lão già quay lại Minh :
- Cậu thiệt tài cao hiếm có. Vừa làm học trò xong, trở lại làm thầy. Còn tôi
mãn đời giữ ngựa, bơm xe, ba năm chẳng lên được chức cạc pô ràng (cai,
lính).
Minh đang sốt ruột nên không đẩy đưa với ba cái tiếng Tây của lão già như
thường khị Từ giã thầy Xuỵt , Minh trở lại nhà. Vẫn chưa thấy Emilie về.
Nàng đi đâu ? Nếu đi lâu nàng phải viết giấy để lại. Mà đi đâu thì cũng đã
trở về rồi. Minh lên giường nằm sải taỵ Chiếc giường này sẽ là giường cưới
của Minh - Emilie . Nó sẽ ghi dấu hạnh phúc của đôi uyên ương.
Minh sẽ yêu nàng cả hồn lẫn xác ở trên chiếc giường sơ sài này, không phải
than thở như vừa rồi ở tại nhà chàng, mà ngược lại:
O lit nuptial! O lit des roses!
Ôi giường cưới phủ hoa hồng !
Nàng sẽ trở lại. Nàng không thể sống thiếu ta.
Rồi chàng thiếp đi trong giấc ngủ, cơ thể và tâm trí rã rời.
Chàng thức dậy ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống, đường đã lên đèn. Chợt có
tiếng chân lên lầu. Chàng chạy lại đầu thang nhìn xuống suýt kêu: Emilie ,
nhưng một cái nón nỉ ló lên: Bền !