TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1234

“Rầm.” Ngôi nhà nhỏ hai tầng đung đưa, từng mảng gạch to tướng

rơi xuống, nhưng nó vẫn chưa chịu đổ sập.

Những người công nhân vây quanh bắt đầu ồn ào, người lái xe thổi

phù điếu thuốc trên miệng, khởi động lại quả cầu sắt đập tiếp.

“Rầm.” Ngôi nhà nhỏ không trụ được nữa, sập xuống sau tiếng rạn

vỡ khủng khiếp.

Tiếp theo sự sập đổ của ngôi nhà, khói bụi bốc lên dày đặc, mấy

người công nhân vừa nãy vẫn còn cười đùa tíu tít giờ chạy toả ra tìm chỗ
nấp.

Chỉ có thằng bé vẫn đứng yên lặng, nhìn chằm chằm vào đám bụi

đất đang bốc lên đầy mặt.

Mấy phút sau, bụi đất đã tạm lắng xuống.

Những người công nhân từng tốp hai, ba người trở lại công trường

làm việc. Thằng bé lau bụi trên mặt thở dài một cái, rảo bước về phía cái
cây to nhất trong sân. Mùa xuân đã đến. Cây đại thụ im lặng cả một mùa
đông dài giờ bắt đầu lấy lại sức sống, đầu cành đã có thể nhìn thấy
những mầm cây đang nhú lên. Thằng bé trèo lên một nhánh cây thò tay
vào một tổ chim bỏ hoang lấy ra một cái túi ni lông màu đen.

Nó từ từ tụt xuống ngồi dựa vào gốc cây.

Trong túi ni lông có một vật được quấn bằng mấy lượt giấy báo,

bên ngoài buộc dây đai. Thằng bé kiên nhẫn tháo dây đai và giấy báo, để
lộ ra một khẩu súng côn.

Nó tháo ổ đạn ra một cách thành thạo, đổ hết sáu viên đạn ra lòng

tay. Những vỏ đạn bằng đồng vân vàng óng, trơn bóng như mới. Thằng
bé vứt đạn và vỏ đạn xuống đất, cẩn thận vuốt ve thân súng lạnh ngắt, lại
bóp cò cho ổ đạn quay quay. Sự chuyển động thông suốt và tiếng cò súng
lách cách làm cho nó rất mãn nguyện. Thằng bé nghịch mãi không chán.
Nó phát hiện ra cả một mùa dông dài cũng không làm cho khẩu súng bị
gỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.