Gã đàn ông vẫn im lặng, không hề đáp lời, vì vậy không thể biết
được ý đồ của hắn ta.
"...Cứu tôi... " Mặt cô gái đã bị thắt đến tím tái, vừa bật ra được hai
chữ, đột nhiên mắt cô trợn lên, cổ họng phát ra những tiếng rên đáng sợ,
toàn thân run lên bần bật.
Anh kịp trông thấy một đoạn kim loại sáng bóng xuyên ra từ ngực
trái của cô gái.
Gần như cùng lúc đó, gã đàn ông đẩy cô gái ra, quay người mở cửa
chạy. Cô gái đã không còn nói được, ánh mắt đầy tuyệt vọng và khẩn
cầu. Vừa bước được một bước, thân hình cô đã đổ nhào xuống đất.
Nhát dao đâm rất dứt khoát, thậm chí cô gái còn chưa kịp chảy
máu. Nhưng anh biết rất rõ, cô gái đã bị đâm xuyên tim.
Không kịp suy nghĩ nhiều, anh nghiến răng bước qua cơ thể còn
đang co giật của cô gái, giương súng đuổi theo.
Tên giết người không hề có ý định trốn ra khỏi khách sạn, mà lại
chạy lên trên theo lối cầu thang.
Sự việc giết người xảy ra bất ngờ khiến tâm trí anh hỗn loạn, tại
sao cô gái đó lại ở trong phòng? Gã đàn ông cầm dao là ai? Tại sao hắn
lại giết cô gái? Vô số câu hỏi nảy ra khiến anh bỗng mất đi khả năng suy
nghĩ và phân biệt, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Quyết không để kẻ giết
người chạy thoát!
Ở mỗi góc ngoặt, anh đều giương súng quan sát bốn xung quanh,
sau khi chắc chắc không có mai phục mới tiếp tục chạy đuổi theo. Như
vậy lẽ ra khoảng cách giữa anh và hung thủ càng lúc sẽ càng xa, nhưng
hung thủ dường như không hề có ý định chạy tiếp. Khi nhận ra tiếng
chân vội vã trên đỉnh đầu dần biến mất, anh nhìn thấy hung thủ đứng thở
hổn hển ở ban công phía trên.
Khoảnh khắc đó, anh có thể khẳng định ánh mắt hung thủ có
thoáng một chút bi thương, nhưng cảm giác đó lập tức hoàn toàn được