TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 131

Những người ngồi đây đều đã biết thông tin này, nhưng khi nghe

chính Phương Mộc nói ra, sắc mặt ai cũng tái mét.

"Tôi không biết tấm thẻ đó có liên quan gì đến các vụ án kia

không, nhưng riêng tôi thì cảm thấy đây không phải sự trùng hợp ngẫu
nhiên, dù tôi rất mong đây chỉ là ngẫu nhiên. Vì thế, tôi muốn nhắc các
bạn…" Phương Mộc đưa mắt nhìn từng người một lượt. "Tính mạng là
quan trọng, dẫu khả năng xấu chỉ là một phần chục nghìn thì chúng ta
vẫn cứ phải cảnh giác."

Ở một góc lớp bỗng có tiếng cười khẩy. Phương Mộc nhìn về

hướng đó, thấy Vương Kiện đang lắc đầu, sắc mặt đầy vẻ khó chịu.

Phương Mộc thôi không nhìn cậu ta nữa. "Tôi biết các bạn đều

đang nghi ngờ cách nghĩ của tôi. Tôi xin nói luôn, tôi không phải cảnh
sát, phá án không phải nhiệm vụ của tôi. Tôi cũng không cần có chứng
cứ gì. Tôi xin nói thẳng ra rằng, tất cả chỉ là trực giác của tôi. Tôi cũng
không trông chờ các bạn phải tin tôi nhưng tôi mong mỗi chúng ta đều
nâng cao cảnh giác, vì rất có thể nạn nhân tiếp theo sẽ là một trong số
chúng ta."

Phương Mộc ngừng lại một lát. Cả phòng học im ắng như cõi chết.

"Sức lực của mỗi cá nhân là có hạn, cho nên tôi mong mọi người

sẽ giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau, và không hành động một mình
trong bất kỳ tình huống nào. Nếu các bạn phát hiện ra những sự việc
hoặc con người khả nghi, thì nên thông báo cho nhau. Nói đơn giản là
chúng ta hãy kết nối thành một khối. Có lẽ, chỉ có như vậy thì… chúng
ta…" Phương Mộc liếm đôi môi đã khô cứng, "… mới có thể bảo vệ tính
mạng của chúng ta."

Phương Mộc đã nói xong. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Rất

nhanh, một nữ sinh khoa kinh tế giơ tay phát biểu, Phương Mộc nhớ
rằng cô tên là Vương Bồi.

"Nhưng, tại sao lại không để cho cảnh sát bảo vệ chúng ta?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.