Nửa tiếng sau, trong khu chung cư bỗng xuất hiện một thanh niên
trẻ tuổi bộ dạng say khướt, một tay xách chai bia, tay kia lăm lăm nửa
viên gạch.
"Trần Lộ! Trần Lộ!" Anh ta dốc chai bia vào mồm tu liền mấy hơi
rồi gào toáng lên: "Em ra đi! Anh thật lòng yêu em…"
Tiêu Vọng cầm kính viễn vọng quan sát động tĩnh trong khu chung
cư, trong lòng thấy rất khoái trá.
Phương Mộc không nhịn được cười: "Trần Lộ là ai?"
"Người yêu của cậu ấy." Tiêu Vọng bỏ kính viễn vọng xuống,
"Nếu Trần Lộ biết cậu ấy dùng tên cô ấy để phá án, chắc chắn sẽ không
tha cho cậu ấy."
Cậu thanh niên gào một hồi lâu, đương nhiên là không có ai ra,
nhưng rất nhiều người trên tầng thò đầu ra ngoài cửa sổ hóng xem. Cậu
thanh niên dường như đã không còn tỉnh táo, vung tay ném chai bia, một
tay giơ viên gạch đập luôn vào một chiếc xe cạnh mình, vừa đập vừa hét:
"Em có ra không thì bảo!?"
Trong chốc lát, anh ta đã đập hết cả mấy chiếc xe đỗ dưới tòa nhà,
một hồi còi báo động rú lên, cậu thanh niên liền ném viên gạch đi, rồi vội
vàng chạy mất.
Phương Mộc cầm máy bộ đàm lên nói: "Anh em chú ý, ba phút
nữa lái xe vào trong khu." Vừa bỏ máy bộ đàm xuống, cậu thanh niên đã
chui vào trong xe, chưa ngồi vào chỗ đã vội hỏi: "Thế nào, em diễn có
đạt không?"
"Rất tốt." Tiêu Vọng vỗ vai cậu ta, "Mày nhẹ tay thôi đấy nhé,
đừng có đập mạnh quá, rồi mình không có tiền mà đền đâu."
"Anh yên tâm, em nhẹ tay mà." Cậu thanh niên vội vàng nói thêm
một câu, "Anh Tiêu nhớ giữ bí mật cho em, nếu không bạn gái em sẽ
không để cho em yên đâu."