không nản lòng, tiếp tục kiểm tra đi kiểm tra lại vài lượt nhưng vẫn
không có thu hoạch gì.
"Mẹ kiếp, kì lạ thật." Tiêu Vọng bắt đầu chán nản, "Không lẽ
chúng ta tìm nhầm chỗ?"
"Không thể nhầm được." Phương Mộc nhìn khắp xung quanh bên
ngoài cửa xe, "Chắc chắn là bọn chúng ẩn nấp ở đây."
"Không lẽ chúng nó nhận ra là rèm cửa đã bị quay vào băng
video…" Tiêu Vọng cắn móng tay, "Nên đã đổi rèm?"
Phương Mộc gật đầu bảo cũng có thể. Nếu nghi phạm đã có đề
phòng thì việc xác định chỗ ẩn náu của chúng sẽ càng khó. Bốn tòa nhà,
hai mươi đơn nguyên, hai trăm bốn mươi hộ gia đình, không thể lục soát
từng căn hộ. Nếu bứt dây động rừng, hậu quả xảy ra có thể sẽ là con tin
bị hại hoặc cuốn băng video bị đưa lên mạng.
Tất cả mọi người trong xe bỗng chốc đều im lặng. Sau khi hút liền
hai điếu thuốc, Phương Mộc đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ là lúc điều tra
ở Vinh Phúc Thiên Địa, chị lao công tên Trần Quyên có nói là tìm thấy
xe chở rác ở cửa phía tây của tòa nhà, đúng không?"
"Đúng thế. Sao cơ?" Tiêu Vọng trầm ngâm đáp lời.
"Cửa phía tây tầng 1… đi về phía trước vài chục mét là một con
đường cái, đúng không?"
"Phố Sùng Trí." Tiêu Vọng quay đầu lại nhìn Phương Mộc, "Sao
lại nghĩ đến những câu hỏi đó?"
"Gọi mấy anh em nữa qua đây." Phương Mộc chăm chú nhìn ra
ngoài cửa xe, khóe môi thoáng nét cười rất tự tin, "Một người mặc
thường phục, hai người mặc quân phục, điều thêm một xe cảnh sát nữa
đến."
"Hả?" Tiêu Vọng có vẻ ngạc nhiên, "Anh định làm gì?"
"Khà." Phương Mộc nheo mắt, "Chúng ta sẽ diễn một màn kịch."