tuyệt đối không để người khác nhúng tay vào phần việc mang tính quyết
định trong quá trình trắc nghiệm. Phương Mộc hiểu rõ điều đó nên đã từ
bỏ ý định thăm dò trước phương án trắc nghiệm. Hơn nữa, cho dù anh có
dự đoán trước được câu hỏi trắc nghiệm, cũng rất khó có thể làm được
điều gì đó cho ông Hình.
Ăn xong bữa sáng, Hàn Vệ Minh còn tán chuyện rất lâu, thấy đồng
hồ đã hơn tám rưỡi, anh ta mới đứng dậy bảo: "Đi thôi, qua trụ sở xem
thế nào."
Mặc dù lúc đó đã qua giờ cao điểm, nhưng đường vẫn đông nghẽn.
Dòng xe trên đường chật ních, chiếc xe Jeep chốc chốc lại phải dừng lại
chờ đợi, tốc độ chậm như rùa bò. Phương Mộc liên tục quan sát Hàn Vệ
Minh qua gương chiếu hậu, Hàn Vệ Minh lơ đãng tựa người ra chiếc ghế
sau, có vẻ hứng thú với quang cảnh bên ngoài cửa sổ.
Phương Mộc hiểu rõ, Hàn Vệ Minh tỏ ra thư thái nhẹ nhõm cốt để
tạo cho người khác cảm giác khó tiếp xúc. Nhưng anh vẫn muốn thử
xem sao.
Lại đèn đỏ. Phương Mộc nhìn dãy xe nối đuôi nhau xếp hàng dài
phía trước liền gạt cần số về số không, rồi kéo phanh tay.
"Thầy Hàn làm trắc nghiệm nói dối bao nhiêu năm rồi?" Phương
Mộc đưa cho anh ta một điếu thuốc.
"Ha ha, cảm ơn cậu." Hàn Vệ Minh cầm lấy điếu thuốc, "Gần
mười lăm năm rồi."
"Thầy từng trải thế, vốn hiểu biết và kinh nghiệm chắc chắn là vô
cùng phong phú." Phương Mộc nhìn về phía trước, cố gắng né tránh ánh
mắt của Hàn Vệ Minh, "Thầy có gặp vụ nào gai góc không? Kể cho em
nghe để em học tập đôi điều."
"Ha ha, ý cậu là vụ kiểu nào?" Hàn Vệ Minh thoáng nhìn Phương
Mộc.