"Cậu Phương, tôi có thể gặp anh ấy một lát được không?" Dương
Mẫn gầy sọp và già hẳn đi, "Chỉ nhìn mặt thôi cũng được."
Lời đề nghị khiến Phương Mộc khó xử, anh nhìn Hàn Vệ Minh và
Tiêu Vọng. Hàn Vệ Minh lập tức bày tỏ thái độ: "Tôi không có ý kiến
gì." "Tôi đi xin ý kiến lãnh đạo." Tiêu Vọng nói rồi đi luôn.
Mấy phút sau Tiêu Vọng quay lại, vẻ mặt đầy khó xử.
"Ý của lãnh đạo là… không nên để tâm trạng của giám đốc Hình bị
ảnh hưởng trước khi làm trắc nghiệm."
"Mang vào chút đồ ăn cũng không được sao?" Dương Mẫn không
kìm nén được cảm xúc, "Giam lâu như thế… không có tin tức gì… Kể cả
là chém đầu… cũng phải được ăn một bữa trước khi xử chứ…" Nói đến
đó, Dương Mẫn biết mình đã lỡ lời, vừa hối hận lại vừa tức giận, người
chị run lên.
Phương Mộc nghiến răng, lầm lì kéo Dương Mẫn dậy, rồi xách
chiếc túi Dương Mẫn mang đến lên.
"Chị, em dẫn chị đi."
"Phương Mộc!" Biên Bình và Tiêu Vọng cùng đứng bật dậy.
"Để cho cậu ấy đi." Hàn Vệ Minh im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng,
"Căn cứ vào trạng thái tinh thần hiện tại của đối tượng trắc nghiệm,
người nhà vào thăm có tác dụng ổn định tâm lí. Cứ nói là tôi bảo thế."
Phương Mộc cảm kích nhìn Hàn Vệ Minh rồi kéo Dương Mẫn đi
về phía phòng tạm giam. Những người trông thấy Dương Mẫn ở lối đi
đều lảng ra chỗ khác, chỉ có mấy người cảnh sát nhiều tuổi chào một
tiếng rồi cũng vội vàng đi luôn. Phương Mộc nhớ lại cảnh mọi người vây
lấy vồ vập hỏi han mỗi lần Dương Mẫn đến trụ sở khi trước, trong lòng
anh đan xen những cảm xúc phức tạp.
Đến cửa phòng tạm giam, sau khi trình bày tình hình, liền bị cảnh
vệ từ chối: "Không được. Ông ta phạm tội nghiêm trọng, chỉ được phép