"Ha ha." Tiêu Vọng liếc qua chiếc gậy cảnh sát trong tay Hải, anh
nhìn lại Trịnh Lâm không chút nhượng bộ, "Đánh nhau trong trụ sở
Công an của các anh, với tôi không nghĩa lí gì, nhưng tốt nhất là anh giải
quyết vấn đề của mình trước đi đã."
"Cái gì?" Vẻ mặt dữ dằn của Trịnh Lâm lập tức chuyển thành ngạc
nhiên, "Ý anh là sao?"
"Cục trưởng gọi anh xuống." Ánh mắt Tiêu Vọng đầy giễu cợt,
"Cảnh Húc đang làm ầm ĩ ở phòng tư vấn kia."
Vừa vào phòng tư vấn, Phương Mộc sững người.
Cảnh Húc mình trần không mặc áo, trên ngực và cánh tay anh ta
đầy vết thương. Trên bàn trước mặt anh ta là một chiếc phong bì đã mở,
bên trong là một xấp tiền dày.
Cảnh tượng trước mắt rõ ràng là nằm ngoài dự tính của Trịnh Lâm,
phải mất ba mươi giây, anh ta mới định thần lại được.
"Cậu làm cái gì thế hả?" Giọng Trịnh Lâm tuy nhỏ nhưng lạnh
băng, "Định diễn tiết mục thoát y phải không?"
"Anh ta tố cáo cậu dùng bạo lực để lấy bằng chứng." Trưởng Công
an đứng im lặng nãy giờ bèn lên tiếng, "Ngoài ra còn…"
"Còn vi phạm pháp luật vì mục đích tư lợi."
Phương Mộc ngoái đầu nhìn về phía tiếng nói, một người đàn ông
cao lớn mặc complê đi giày da bước vào, đi sau lưng hắn là một anh
chàng thấp bé cắp chiếc cặp tài liệu, đeo kính đen.
"Kim Vĩnh Dụ, giám đốc khách sạn Thành Loan". Tiêu Vọng ghé
vào tai Phương Mộc nói khẽ.
"Anh là ai?" Trưởng Công an nhìn hắn từ đầu xuống chân, lạnh
lùng hỏi.