Kim Vĩnh Dụ tự giới thiệu rồi chỉ vào anh chàng thấp bé bên cạnh:
"Đây là luật sư của tôi."
"Anh có việc gì?" Trưởng Công an đưa mắt nhìn tấm danh thiếp
Kim Vĩnh Dụ đưa, tiện tay đặt lên bàn.
"Cảnh Húc là nhân viên khách sạn của tôi, tôi đại diện cho cậu ấy
tố cáo cảnh sát của các anh có hành vi dùng bạo lực để lấy vật chứng,
dùng tiền mua nhân chứng, làm giả bằng chứng và vi phạm pháp luật vì
mục đích tư lợi, đồng thời yêu cầu truy cứu trách nghiệm hình sự những
người liên quan…"
"Việc này liên quan gì đến anh?" Trịnh Lâm ngắt lời hắn, "Anh là
gì mà thay mặt cậu ta?"
"Ha ha, thế thì phải hỏi anh." Kim Vĩnh Dụ chậm rãi lên tiếng,
"Anh tạo ra bằng chứng giả, tiếp đó chắc chắn sẽ tiến hành điều tra giả,
như vậy sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến uy tín và việc kinh doanh của
khách sạn chúng tôi. Tất nhiên là tôi không thể khoanh tay đứng nhìn."
Mặt Trịnh Lâm hết đỏ lại trắng, hai tay nắm chặt nắm đấm. Trịnh
Lâm quay đầu nhìn Cảnh Húc, Cảnh Húc rét run cầm cập, cậu ta không
thèm nhìn Trịnh Lâm, vẻ mặt đầy khoái trá.
"Tôi đã đánh giá nhầm anh nhỉ?" Trịnh Lâm hỏi khẽ: "Anh đã lên
kế hoạch chơi tôi từ trước, đúng không?"
Cảnh Húc chăm chú nhìn xuống mặt bàn, chậm rãi nói: "Anh
không phải uy hiếp tôi, tôi là một công dân nghiêm túc tuân thủ pháp
luật."
"Thôi!" Trưởng Công an vừa nhìn thấy Trịnh Lâm đã muốn bốc
hỏa, vội xoa dịu cho yên chuyện, quay sang Kim Vĩnh Dụ hỏi khẽ: "Anh
muốn thế nào?"
"Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng." Kim Vĩnh Dụ vẫn dương dương
vẻ đã nắm chắc phần thắng trong tay, "Nếu anh xử lí không công minh,
tôi sẽ phản ánh sự việc này lên viện Kiểm sát và Ủy ban Chính pháp."