Phương Mộc ngẫm nghĩ một lúc rồi quay người đi sang bên kia
đường. Ở đó có một hàng sửa xe đạp. Phương Mộc châm một điếu thuốc
mời ông già sửa xe, chuyện phiếm vài câu rồi hỏi về tình hình Bách Hâm
Dục Cung. Ông già nói, ông sửa xe ở đây đã được mười mấy năm, lúc
Bách Hâm Dục Cung bắt đầu xây dựng, ông cũng có mặt. Nhưng kì lạ là,
sau khi tường ngoài xây sửa xong thì công nhân thi công đều rời đi hết,
từ đó đến giờ chưa từng có người đến, tức là nơi này chưa bao giờ mở
cửa kinh doanh.
Phương Mộc đã nắm được tình hình, về đến trụ sở, anh liền kiểm
tra ngay thông tin về Lý Thủ Khánh, kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Đúng là có một người tên là Lý Thủ Khánh, số chứng minh thư cũng
hoàn toàn khớp, nhưng Lý Thủ Khánh chỉ là một công dân bình thường
ở huyện Cố An tỉnh Hà Bắc, cả đời chưa ra khỏi huyện Cố An nửa bước.
Rõ ràng mặc dù từ góc độ pháp luật, Bách Hâm Dục Cung kinh
doanh bình thường, đóng thuế đầy đủ, nhưng thực chất chỉ là cái vỏ
rỗng, giá trị tồn tại của nó tất yếu là vi phạm pháp luật, khả năng lớn nhất
là để rửa tiền, ngoài ra còn…
Phương Mộc không muốn nghĩ tiếp, vì Đinh Thụ Thành rất có khả
năng đang ở trong Bách Hâm Dục Cung.
Sở dĩ đêm khuya là đêm khuya, vì không có nắng mặt trời chiếu
sáng mặt đất. Nhưng ánh sáng vẫn tồn tại, chỉ có điều chúng tỏa ra từ đủ
các loại đèn. Có loại mờ dịu ấm áp, ví như chút ánh sáng mong manh ở
đầu giường ngủ; có loại cuồng nhiệt khiêu khích, đầy vẻ mờ ám, ví như
các loại biển hiệu đèn màu trong đêm tối. Chúng cũng giống như thành
phố này về đêm, luôn rập rình trỗi dậy, chỉ cần huy hoàng trong giây lát,
hoàn toàn không nghĩ đến sớm mai khi nào mặt trời mọc.
Trong những buổi đêm như vậy, luôn có những người không ngủ
được và cả những người không muốn ngủ.
Có người đàn ông nằm trên nền nhà lạnh giá của trại giam, ngửa
mặt nhìn chút ánh trăng yếu ớt rọi vào qua lỗ cửa thông hơi.