sáng rực, "Nó cùng lắm cũng chưa đến mười bốn tuổi!"
"Chị đừng hỏi nữa." Phương Mộc nói khẽ: "Cũng đừng cho người
khác biết."
Dương Mẫn nhìn Phương Mộc, chị thở dồn dập, lồng ngực phập
phồng, mắt rớm lệ. Phương Mộc biết, tình cảnh của cô bé khiến chị nhớ
đến Hình Na.
"Không phải báo cảnh sát à?"
"Không cần." Phương Mộc lắc đầu, "Chị giúp em kê một ít thuốc
cho cháu bé."
Dương Mẫn gật đầu, "Tổn thương sinh lý không quá nghiêm trọng,
nhưng hiện giờ chắc chắn cháu bé này có vấn đề nghiêm trọng về tâm
lý."
"Em hiểu rồi." Phương Mộc thở dài, "Cảm ơn chị!"
Dương Mẫn khẽ lau nước mắt, đứng dậy đi ra quầy thuốc, vừa đi
được mấy bước, lại quay lại.
"Phương Mộc!"
Phương Mộc ngẩng đầu lên, thấy gương mặt Dương Mẫn đã ướt
đẫm nước mắt.
"Cho dù là kẻ làm hại cháu bé này là ai, "Dương Mẫn nghẹn ngào,
giọng chị lạc đi, "Tuyệt đối, tuyệt đối đừng để nó trốn thoát."
Khi Phương Mộc về đến trụ sở Công an thành phố, đã là hai giờ
chiều. Mặc dù trong lòng đang rất bực, nhưng chưa kịp hỏi xem Phương
Mộc đi đâu, Biên Bình đã hoảng hồn vì bộ dạng của Phương Mộc.
"Cậu… đi đánh nhau ở đâu về hả?" Biên Bình nhìn những vết
thương trên mặt Phương Mộc, nhất là mấy vết bỏng do lửa thiêu, "Rốt
cuộc là cậu đã đi làm gì?"