"Không sao đâu." Phương Mộc không muốn giải thích tỉ mỉ, anh
quay người đi sang phòng trưởng công an.
Vị trưởng công an đã xả xong cơn giận, không còn tâm trạng để
phê bình Phương Mộc, ông chỉ hỏi qua loa vài câu rồi để Phương Mộc
đi. Sau khi ra khỏi phòng ông, Phương Mộc đi luôn sang phòng Hồ sơ để
kiểm tra thông tin về những người dân mất tích.
Từ hôm qua đến giờ, cô bé không hề nói câu nào, thứ duy nhất
được cô bé chú ý đến là đồ ăn. Mỗi khi đồ ăn xuất hiện bên mình, như
thể có sức mạnh thần kì, dù đang ngủ rất say, cô bé cũng lập tức bật dậy
ăn lấy ăn để, ăn xong lại leo lên giường ngủ thiếp đi. Ngoài ra, cô bé
không hề nói chuyện với Phương Mộc, thậm chí cũng không hề nhìn vào
mắt anh. Phương Mộc không có cách nào xác định được thân phận của
cô bé, chỉ còn biết đặt hy vọng vào thông tin báo người mất tích. Nhưng
kiểm tra toàn bộ tin tức về các vụ mất tích trong tỉnh từ ba tháng nay, đều
không phát hiện ra có đối tượng nào giống với cô bé.
Là do không có người thân nào khác, hay là vì người thân hoàn
toàn không biết về tình cảnh của cô bé?
Phương Mộc đi ra khỏi phòng Hồ sơ, lòng nặng trĩu, anh vừa bước
vào hành lang liền gặp Tiêu Vọng đang đi tới, Tiêu Vọng giật nảy mình
trước bộ dạng của Phương Mộc.
"Cậu thế này là sao hả, chiến hữu?" Tiêu Vọng kinh ngạc nhìn
Phương Mộc, "Làm gì mà trông cứ như từ chiến trường về thế hả?"
Ưu điểm của Tiêu Vọng là tuyệt đối không hỏi nhiều về những
điều mà người khác không muốn nói. Tiêu Vọng đưa hai tay vỗ lên vai
Phương Mộc, "Qua kho súng đi." Anh ta hớn hở thông báo: "Công an
thành phố phát một loạt súng ngắn loại 92, loại 92 cơ đấy."
Đã có mười mấy đồng nghiệp tập trung ở kho súng, người thì hào
hứng săm soi súng mới, người thì hai tay mỗi tay cầm một một khẩu 54
và 92, tỉ mỉ so sánh từng li từng tí. Ông Tần phụ trách kho súng vốn là
người rất mê súng, đang thao thao bất tuyệt giảng giải cho mọi người về