"Nhưng hàng trong tay không ra gì, cao thủ đến mấy cũng không
phát huy được năng lực." Tiêu Vọng lập tức phản bác.
"Chung quy lại vũ khí cũng là do người sử dụng." Phương Mộc
cao giọng hơn một chút, "Mức độ phát huy tính năng vũ khí thế nào còn
phụ thuộc vào người sử dụng."
"Thôi đi ông ạ." Tiêu Vọng bĩu môi, "Xạ thủ cùng một đẳng cấp,
vũ khí khác nhau, khả năng chiến đấu tất nhiên là khác nhau."
"Chưa chắc."
"Không tin à?" Tiêu Vọng mắt sáng rực nhìn Phương Mộc,
"Không thì tôi với cậu đọ thử xem?"
Phương Mộc cười nhăn nhó, đang định từ chối, thì các đồng
nghiệp xung quanh đã nhao nhao lên: "Đọ đi, đọ đi…"
"Đúng đấy, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân
lý…"
Có người còn sốt sắng ra chỗ ông Tần lấy đạn. Thế là, mấy phút
sau, cả đoàn người ầm ĩ sĩ tượng kéo Phương Mộc và Tiêu Vọng ra bãi
tập bắn ngầm.
Nhìn thấy khẩu 54 và một hộp đựng đầy đạn trước mặt, Phương
Mộc biết mình đang ở trong tình thế cưỡi hổ khó xuống.
"Có cần phải đọ thật không?"
"Sao, cậu sợ à?" Tiêu Vọng lắp đầy hộp đạn vào khẩu 92, lách
cách lên nòng.
Câu nói của Tiêu Vọng khơi dậy tính hiếu thắng của Phương Mộc,
anh khẽ đẩy gọng kính, cầm súng lên, nín thở ngắm bắn. Mấy giây sau,
bãi tập bắn ngầm lần lượt vang lên những tiếng súng nổ giòn giã.
Phát thứ nhất, Phương Mộc vòng 9, Tiêu Vọng vòng 9.