TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1492

Phát thứ hai, Phương Mộc vòng 10, Tiêu Vọng vòng 9.

Phát thứ ba, Phương Mộc vòng 9, Tiêu Vọng vòng 10.

Phát thứ tư, Phương Mộc vòng 9, Tiêu Vọng vòng 8.

Bắn tám phát, tổng điểm của Phương Mộc hơn Tiêu Vọng hai

vòng. Khẩu 54 trong tay Phương Mộc đã bắn hết đạn, anh đang định bỏ
súng xuống, nhưng mấy đồng nghiệp lắm chuyện đã nạp đầy một hộp
đạn khác đặt sẵn trước mặt anh. Phương Mộc nhìn Tiêu Vọng vẫn đang
cầm súng ngắm bắn ở bên cạnh, nghĩ bụng khẩu 92 của Tiêu Vọng vẫn
còn bẩy viên đạn, bắn thêm một lượt nữa cũng được. Phương Mộc liền
tháo hộp đạn rỗng ra, vừa định đưa tay cầm hộp đạn mới, bỗng nghe thấy
các đồng nghiệp xung quanh cùng ồ lên kinh ngạc. Anh bất giác ngẩng
đầu lên, thì thấy khẩu 92 của Tiêu Vọng đang chĩa vào đầu mình.

Người đầu tiên có phản ứng là ông Tần, ông hầm hầm bước tới,

đưa tay túm lấy khẩu súng trong tay Tiêu Vọng: "Cậu định làm gì thế hả?
Khi tập bắn, không được chĩa súng vào người, cậu có hiểu quy định
không hả?"

Tiêu Vọng giơ tay lên gạt tay ông Tần ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm

vào mặt Phương Mộc, phải đến năm giây sau, mới nói từng chữ rành rọt:

"Cậu đã hết đạn, nhưng tôi vẫn còn. Đây chính là ưu thế."

Cả bãi tập bỗng chốc im bặt. Rất lâu sau, một cảnh sát trẻ mới đăm

chiêu nói: "Cậu Tiêu nói có lí, đây chính là ưu thế." Mọi người liền nhao
nhao nói theo phụ họa.

Tiêu Vọng từ từ hạ súng xuống, đột nhiên nở nụ cười: "Cái cũ sẽ bị

thay thế bởi cái mới, đó là quy luật." Dứt lời, anh ta giơ tay làm bộ đầu
hàng, tư thế trông rất buồn cười.

Phương Mộc nhìn Tiêu Vọng rồi bỏ súng xuống, quay người đi ra

khỏi bãi tập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.