TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1546

mọi người lại mở một cuộc họp…" Lục Hải Yến co người lại chút nữa,
"… Nói là từ sau thôn sẽ chịu trách nhiệm lo thực phẩm ăn uống và đồ
dùng sinh hoạt cho mọi người, có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì, nhưng
có một điều kiện…"

"Tất cả mọi người đều không được đi ra bên ngoài?"

"Vâng." Lục Hải Yến khẽ thở dài, "Lúc đó mọi người đều đồng ý.

Quả nhiên, đủ loại đồ tốt trước đây đã từng thấy hoặc chưa từng thấy đều
liên tục được đưa đến tất cả các nhà. Chúng tôi không phải ra đồng làm
ruộng, không phải lo ăn lo uống nữa. Nhưng, cái giá phải trả là - không
có sóng ti vi, không có điện thoại, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên
ngoài."

Phương Mộc im lặng không nói gì, đối với những con người luôn

phải ngoi ngóp bên bờ vực nghèo đói, nếu so sánh với cuộc sống vật chất
giàu có no đủ, sự tự do đúng là không đáng giá một xu.

"Thời gian đầu rất yên ổn, mọi người yên phận với cuộc sống của

mình. Nhưng đối với một vài người, ăn uống không phải là tất cả."

"Ví dụ như em trai cô?"

"Đúng thế." Lục Hải Yến đau khổ nhắm mắt lại, rất lâu sau mới

mở mắt ra, "Có lần, khi Đại Xuân đem đồ đến, để lại một cuốn họa báo
mang về từ thành phố. Lục Hải Thao liền lén lút cất đi, xem đi xem lại
rất nhiều lần, sau đó nó nói với mẹ và tôi là phải vào thành phố một
chuyến xem thế nào. Mẹ tôi sợ quá, vội vàng ngăn nó. Nhưng hôm sau
cái thằng ngốc ấy đã đi luôn, chỉ viết lại một mẩu tin nhắn."

"Sau đó thế nào?"

"Tôi và mẹ tôi cố gắng giữ kín chuyện này, nhưng anh cũng biết

đấy, ở chỗ nhỏ như làng tôi, một người còn sống sờ sờ tự dưng không
thấy đâu, làm sao mà giấu được. Chiều hôm sau, trưởng thôn liền đến
nhà tôi, sau khi hỏi rõ em trai tôi đã đi đâu, ông ấy đi luôn không nói gì.
Về sau, Đại Xuân nói với tôi, trưởng thôn định xử nghiêm một người để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.