"Sếp bảo tôi tắt đi, nhưng tôi đã không tắt." Cảnh Húc đột nhiên
cười, "Không chỉ băng video ngày hôm đó, còn rất nhiều băng video của
người khác."
"Hả?" Phương Mộc càng ngạc nhiên hơn, "Còn của ai nữa?"
"Thực ra khách sạn Thành Loan là một địa điểm tốt, rất nhiều
phòng đều dùng để chuẩn bị cho khách của sếp." Nét mặt Cảnh Húc dần
trở nên lạnh lùng, "Những phòng đó đều có lắp camera, ghi lại toàn bộ
những việc hay ho của đám khách đó, sau này sẽ trở thành quân bài có
ích trong tay." Hắn cười khoái trá, "Tôi đã tự sao lại một bộ. Tạo cho
mình một con đường sống lúc cần thiết."
Phương Mộc nhớ ra tay quản lý tầng từng nói khách sạn Thành
Loan có những căn phòng "không hề kém khách sạn năm sao".
Phương Mộc không nói gì, im lặng nhìn Cảnh Húc, Cảnh Húc
cũng không nói gì, nghiêng đầu nhìn Phương Mộc.
Tiếp theo tất nhiên sẽ là một vụ trao đổi, ai mở lời trước, người đó
sẽ bị động.
Nhưng Phương Mộc không muốn, cũng không thể im lặng mãi
được, anh là bên mua, tất nhiên là như vậy.
"Tại sao anh lại nói với tôi những điều này?"
"Thứ nhất, anh đã cứu tôi thoát khỏi cảnh bị làm nhục trước thiên
hạ; Thứ hai, việc này không thể cho qua dễ dàng như thế được." Cảnh
Húc chỉ vào đũng quần mình, "Thứ ba, tôi cần một khoản tiền để rời
khỏi đây."
"Anh cần bao nhiêu?"
"Năm trăm nghìn tệ."
"Không thể được."
"Hừ!" Cảnh Húc cười nhạt, "Công an thành phố thiếu gì tiền…"