Phương Mộc nhắm chặt mắt lại, mấy giây sau, anh khẽ hỏi: "Sếp
của anh là ai?"
Nghe thấy câu hỏi đó, đôi mắt đang nhắm nghiền của Cảnh Húc
bỗng mở ra, hắn nhìn Phương Mộc từ đầu xuống chân, rồi lại ngửa cổ ra
nhắm mắt vào.
Phương Mộc biết hắn đang nghĩ gì, lần trước đã mất đi của quý của
đàn ông, nếu lần này còn nói nhiều, có lẽ sẽ mất đầu.
Làm thế nào để bắt hắn mở miệng đây?
Phương Mộc đang nghĩ cách, thì Cảnh Húc đột nhiên lên tiếng.
"Tại sao anh lại giúp tôi?"
Phương Mộc bị hỏi đột ngột, không kịp nghĩ nhiều, bèn trả lời qua
quýt: "Tôi là cảnh sát."
"Cảnh sát, ha ha." Cảnh Húc cười nhạt mấy tiếng, "Cái tay họ
Trịnh ấy cũng là. Anh tốt hơn bọn họ tí đấy."
"Họ cũng là cảnh sát." Phương Mộc lạnh lùng đáp lời, "Tất nhiên,
trừ vụ băng video giả ra."
"Việc đó bọn họ làm không sai." Cảnh Húc bỗng nghiêng người ra
trước, ánh mắt sắc lạnh, "Cuốn băng video đó thực ra là có thật."
Phương Mộc trân trối nhìn Cảnh Húc đến nửa giây, rồi khẽ hỏi:
"Anh nói gì?"
"Ý tôi là, nội dung cuốn băng video đó thực ra là có thật." Vẻ mặt
Cảnh Húc trở nên nghiêm túc, "Ba tay cảnh sát đó rất thông minh, bọn
họ gần như đã làm lại được toàn bộ tình tiết hôm xảy ra vụ án."
"Tại sao anh biết được tình hình hôm đó?" Phương Mộc thở gấp,
"Hôm đó hệ thống camera giám sát không bị tắt, đúng không?"