"Không ạ." Điền Tiếu lắc đầu, "Bọn cháu đều bị bịt mắt."
"Ồ." Phương Mộc nghiến răng, đành lần lượt thử từng lối một vậy.
"Chú ơi, chú nhìn kìa!" Bỗng cô bé khi nãy òa khóc bỗng kêu lên,
"Chú nhìn đằng kia!"
Phương Mộc nhìn theo, dường như có ánh sáng thấp thoáng ở đầu
bên kia của một động núi.
Tim Phương Mộc đập thình thịch, anh liền nắm chặt tay một cô bé,
chạy về phía có ánh sáng.
Khoảng cách càng gần, Phương Mộc càng khẳng định đó là ánh
sáng mặt trời.
Ánh dương có nghĩa là mặt trời, mặt trời có nghĩa là nhân gian.
Chỗ cửa động đó cách đáy động khoảng nửa mét, bên trên được
che bằng cỏ khô và cành cây, Phương Mộc vội vàng chọc ra, ánh mặt
trời ấm áp liền rọi vào.
Anh lần lượt đỡ từng cô bé lên, sau khi trèo lên khỏi cửa động, các
cô bé đều khẽ reo lên. Tiếng reo của các cô bé khiến hy vọng trào dâng
trong lòng Phương Mộc, dường như đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy
mặt trời di chuyển. Khi Phương Mộc khó nhọc chui ra được khỏi cửa
động, anh lập tức hoa mắt chóng mặt vì ánh mặt trời chói lóa.
Mặt trời đang từ từ nhô lên nơi đường chân trời.
Cuối cùng đã thoát ra khỏi dòng sông ngầm!
Phương Mộc bỗng cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, anh ngồi
phịch xuống đất.
Thở dốc một lúc, Phương Mộc nhận thấy bây giờ vẫn chưa đến lúc
được xả hơi. Anh gượng đứng dậy, quan sát tình hình xung quanh.