trên mu bàn tay đau nhói.
Mẹ kiếp, con mụ họ Triệu ghê gớm thật.
Nghĩ đến đó, anh ta quay đầu nhìn cô bé ngồi ở vị trí lái phụ. Cô bé
đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như tâm trạng căng thẳng của những
người khác không hề ảnh hưởng đến mình.
Trịnh Lâm ngẫm nghĩ giây lát rồi lên tiếng hỏi: "Cháu tên là gì?"
Thực ra, anh ta đã hỏi cô bé câu hỏi này không biết bao nhiêu lần.
Ngoài ra, những câu hỏi như "Cháu mấy tuổi rồi?", "Cháu từ đâu đến?",
"Cháu có quan hệ thế nào với Phương Mộc?", anh ta đã hỏi suốt dọc
đường, nhưng cô bé không chịu hé nửa lời. Thậm chí những câu hỏi ôn
hòa hơn một chút như "Cháu học lớp mấy rồi?", "Sau này cháu định làm
gì?", cô bé cũng hoàn toàn không có phản ứng gì.
Suốt dọc đường, nét mặt cô bé thậm chí không hề thay đổi, ánh
mắt cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa mãi như vậy.
Cho dù cô bé này có liên quan đến vụ án của ông Hình hay không,
nếu cô bé cứ im lặng không nói nửa lời như vậy, liệu có làm nhân chứng
được không? Nhưng Phương Mộc thương tích đầy mình mới đưa được
cô bé về, còn bí mật gửi nó vào cô nhi viện, hẳn là phải có nguyên nhân
nào đó.
Trịnh Lâm châm thuốc, rít mạnh một hơi. Cũng không biết liệu cô
bé này có cứu được ông Hình hay không?
Bỗng chiếc điện thoại di động trên bảng điều khiển rung lên, Trịnh
Lâm vội ấn nút bật loa ngoài.
"A lô!"
"Sếp, em nhìn thấy rồi." Giọng Hải mặc dù nhỏ nhưng rất rõ,
"Phương Mộc và mấy đứa bé gái ở bên trong, đối phương có sáu người,
một thằng là Kim Vĩnh Dụ, hai thằng đơ rồi, nhưng trong tay bọn nó đều
có hàng. Làm thế nào bây giờ?"