hoàn toàn bất động, anh chùng vai xuống, cánh tay còn lại cố hết sức đẩy
Trịnh Lâm lên người mình.
Trịnh Lâm mất thăng bằng chao đảo, Phương Mộc cũng lắc lư
theo, nhưng anh cảm giác người mình đã cao lên một chút.
Phương Mộc lập tức hiểu ra ý đồ của họ, anh cuồng cuồng hét lên:
"Không được! Các anh…"
"Im ngay!" Trịnh Lâm đã không còn đủ sức để quát, "Chúng tôi
đều kiệt sức cả rồi, không thể cùng thoát ra hết được." Anh dừng lại để
thở, "Tôi và hai người anh em được cùng chết, cuộc đời thế là có ý nghĩa
rồi."
Nước mắt trào ra. Cái lò thùng đang chầm chậm dốc xuống trước
mặt nhòa đi.
"Anh Trịnh…"
"Đừng nói nữa." Giọng Trịnh Lâm mỗi lúc một nhỏ đi, "Việc của
anh Hình… cậu cố gắng!"
Phương Mộc không nói nên lời, anh không nhìn thấy được gương
mặt Trịnh Lâm, trước mặt anh Hải và Triển đang đỏ mặt tía tai ráng hết
sức, gân xanh trên cổ hằn lên.
Trịnh Lâm quát nhỏ: "Một, hai, a…"
Thật khó có thể tin được rằng tiếng gầm rung chuyển ấy phát ra từ
lồng ngực của ba con người sắp chết, cũng thật khó có thể tin được rằng
cú đẩy cuối cùng ấy lại có sức mạnh vĩ đại đến thế. Phương Mộc đột
ngột cảm thấy cả người mình như bay lên.
Trong tiếng gầm khiến người ta ù tai váng óc ấy, Phương Mộc bị
Trịnh Lâm, Triển và Hải ném vọt ra khỏi cái khuôn.
Gần như cùng lúc đó, cái lò thùng hoàn toàn dốc xuống, thép nóng
chảy 1500 độ C đổ vào trong khuôn.