TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1694

Thỉnh thoảng quay đầu lại, ông cũng bắt gặp ánh mắt nghi hoặc hệt như
vậy của Dương Mẫn và Hàn Vệ Minh. Cuối cùng, không nén được nữa,
Biên Bình kéo Tiêu Vọng ra một bên hỏi: "Cậu có thấy Phương Mộc
không?"

"Không." Tiêu Vọng nhành mồm vẻ bất lực, "Suốt mấy hôm nay

em không liên lạc được với cậu ấy."

Biên Bình cau mày. Từ sau hôm ngất lịm ở phòng giám đốc Sở,

Phương Mộc mất hút, không thấy tăm hơi. Điện thoại di động lúc nào
cũng tắt. Có thể hiểu được sự đau khổ và phẫn nộ của anh, nhưng hôm
nay là buổi đưa tiễn ông Hình, cho dù thế nào, Phương Mộc cũng phải
xuất hiện.

Thời gian thuê phòng truy điệu đã hết, nhân viên nhà tang lễ cũng

đến giục mấy lần, nhưng Dương Mẫn mãi không chịu gật đầu, không vì
lí do khác, chỉ là muốn được nhìn ông Hình thêm một lần trước khi ông
hóa thành một đám tro xám.

Nhưng giây phút từ biệt cuối cùng cũng phải đến.

Nhân viên nhà tang lễ sốt ruột cho di hài ông Hình lên xe đẩy,

chuẩn bị đưa đến phòng hỏa táng. Dương Mẫn vội vàng đặt bộ quân
phục và tấm thẻ cảnh sát lên ngực ông. Đang định nắm tay ông lần cuối,
chiếc xe đã bị đẩy đi. Dương Mẫn bỗng ý thức được, lần này thật sự là
vĩnh biệt. Người đàn ông cao lớn, ít cười, thường cau mày khi nói
chuyện ấy, không bao giờ được gặp lại nữa.

Hoang mang sợ hãi, tuyệt vọng, day dứt, đau khổ tiếc thương...

Tất cả mọi cảm xúc bỗng cùng lúc trào lên trong lòng Dương Mẫn,

tim chị lại đau nhói, nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể. Nỗi đau xé tâm can ấy
khiến chị vừa định đưa tay ra nắm chặt lấy ông Hình thì trước mắt bỗng
tối sầm.

Dương Mẫn ngã ngục xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.