Giữa lúc Biên Bình và mấy người thảng thốt kêu lên, một bóng
người vụt tới. Một tay đỡ lấy Dương Mẫn, tay kia túm chặt chiếc xe đẩy.
Biên Bình giật mình kinh ngạc.
Người trước mắt có đúng là Phương Mộc không?
Ông không bao giờ ngờ tới, chỉ trong hai ngày một con người có
thể gầy rộc đi như vậy, ông cũng không bao giờ ngờ tới, một thanh niên
tốt bụng ôn hòa, thậm chí còn hơi bẽn lẽn lại có thể toát lên khí chất dữ
dội đến thế.
Phương Mộc không nói không rằng, đưa mắt ra hiệu cho Biên
Bình đỡ Dương Mẫn đã ngất lịm đi. Sau đó, anh quay người chăm chú
nhìn ông Hình đang nằm trên xe đẩy.
Ông Hình, người ngồi ở phòng bảo vệ trường Đại học Sư phạm
chằm chằm nhìn vào anh bằng ánh mắt mệt mỏi nhưng sắc nhọn.
Ông Hình, người đứng cùng anh ngoài ban công lúc nửa đêm, quan
sát thành phố này dưới chân mình.
Ông Hình, người chở đầy chăn bông trên chiếc xe đạp, lấy tiền bắt
anh đưa cho Liêu Á Phàm.
Ông Hình, người đeo chiếc còng số tám, mặt đầy thương tích vẫn
mỉm cười đòi anh đưa thuốc lá.
Em sẽ làm một việc vì anh, cho dù có phải trả cái giá thế nào.
Biên Bình và Tiêu Vọng đỡ Dương Mẫn đi ra khỏi phòng truy
điệu, Hàn Vệ Minh lôi điện thoại di động ra gọi điện thoại cấp cứu. Bỗng
tiếng xe điện từ sau lưng vọng tới. Biên Bình bất giác quay đầu lại,
Phương Mộc khi nãy còn đứng bên chiếc xe đẩy, giờ đã mất hút, không
thấy tăm hơi.