lớn và im lìm như thế, nếu như không được tô điểm bởi những ánh đèn
lác đác, sẽ khiến người ta có cảm giác chẳng khác nào một ngọn núi
Long Vĩ.
Có điều không biết, bên dưới liệu có dòng sông ngầm hung dữ nào
không.
Phương Mộc bỗng nhận ra, mình vẫn chưa thoát khỏi dòng sông
ngầm đó.
Luôn luôn bị nó bủa vây, luôn luôn bị nó nhấn chìm.
Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, rồi dừng hẳn. Một lúc sau
Bùi Lam quấn chiếc khắn tắm đi ra. Cô nhìn Phương Mộc đang đứng
bên cửa sổ, chầm chậm bước đến.
"Cho em một điếu thuốc." Vì khóc suốt một đêm, giọng Bùi Lam
đã khàn đặc. Phương Mộc rút một điếu thuốc đưa cho cô, rồi giúp cô
châm thuốc.
Bùi Lam đứng bên cạnh Phương Mộc, chăm chú nhìn thành phố
dưới chân mình, lặng lẽ hút thuốc. Gương mặt giấu sau làn tóc ướt thấp
thoáng ẩn hiện dưới đốm sáng phát ra từ điếu thuốc.
Hút xong một điếu thuốc, Bùi Lam khẽ hỏi: "Anh nghĩ là sau khi
người ta chết, có linh hồn không?"
"Tôi không biết." Phương Mộc cũng châm một điếu thuốc, rít
mạnh một hơi, rồi nhìn làn khói màu lam nhạt uốn lượn bay lên trước
mắt, "Nhưng tôi hy vọng là có."
Bùi Lam nhe răng khẽ cười, "Em cũng vậy."
Cô đưa tay ra, dịu dàng xoa lên bóng của mình trên tấm cửa kính.
"Lúc Thang Tiểu Mĩ chết… như thế nào?"
"Ở một khách sạn." Phương Mộc dừng lại một lát, "Trên người
không một mảnh vải."