"Cô ấy không may mắn như vậy." Phương Mộc quyết định nói cho
Bùi Lam biết sự thật, "Thang Tiểu Mĩ đã bị người của Lương Trạch Hạo
giết, sau khi chết bị đúc trong thép khối, ném xuống biển."
Bùi Lam "á" lên một tiếng, rồi đưa tay bịt miệng, ánh mắt đầy
hoảng sợ và khó tin, toàn thân run bần bật. Phải đến nửa phút sau, cô
mới thì thào nói:
"Em… em không bảo anh ta làm thế… sao anh ta có thể…"
"Hắn giết Thang Tiểu Mĩ không phải là vì cô." Phương Mộc
nghiến răng, "Mà là để hãm hại người khác."
Anh quay về phía Bùi Lam, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Bây
giờ cô đã biết, cô đang ở cạnh con người như thế nào rồi chứ?"
Câu nói của Phương Mộc khiến Bùi Lam hoàn toàn gục ngã, cô
khuỵu xuống nền thảm, hai tay ôm mặt, đau khổ khóc không ra tiếng.
Phương Mộc yên lặng nhìn đôi vai Bùi Lam rung lên nức nở,
không biết nên cảm thấy phẫn nộ cho mình hay đau khổ cho Bùi Lam.
Suốt một đêm, Phương Mộc và Bùi Lam ở trong căn phòng, không
hề nói chuyện với nhau. Một người lặng lẽ hút thuốc, một người hết
khóc thổn thức trong giấc ngủ, rồi lại thức dậy khóc. Lúc trời sắp sáng,
Bùi Lam cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, xiêu vẹo đi vào trong phòng
tắm, một lúc sau tiếng nước chảy ào ào vọng ra.
Phương Mộc đứng dậy, đi đến bên tấm cửa kính sát mặt đất, chăm
chú ngắm nhìn thành phố vừa thức dậy sau những cơn mơ. Đây đúng là
khoảnh khắc tối nhất trước lúc bình minh. Ánh trăng hắt về phía tây,
những ngôi sao mờ nhạt. Mặt trời lẽ ra phải nhô lên, nhưng mãi không
xuất hiện.
Phương Mộc nhìn về đằng đông, ở đó những ngôi nhà cao tầng
mọc dày đặc hơn, sừng sững lạnh lùng. Chúng che khuất đường chân
trời, cho dù mặt trời có nhô lên cũng phải vùng vẫy một hồi, mới có thể
lộ ra vẻ rực rỡ ấm áp vốn có đằng sau những góc cạnh kia. Chúng cao