"Anh đừng sợ." Có lẽ để ý thấy vẻ lúng túng của Phương Mộc, Bùi
Lam mỉm cười một cách mệt mỏi, "Em không làm gì anh nữa đâu. Cái
áo ướt đẫm mồ hôi, mặc thấy khó chịu."
Vừa nói, cô vừa cởi nốt cả chiếc quần bò, chỉ mặc mỗi đồ lót bước
đến bên cái tủ lạnh, lấy ra một chai nước, uống ừng ực.
"Cô bị ốm à?" Phương Mộc nhìn những giọt mồ hôi lấp lánh trên
cơ thể trắng ngần của cô, lên tiếng hỏi.
Bùi Lam cười khổ sở, "Không phải là ốm, Lương Trạch Hạo lừa
em uống thuốc, rồi tìm thêm một cô gái nữa, định chơi trò ba người. Em
không chịu, bỏ chạy ra ngoài, không ngờ lại gặp anh. Vừa nãy có làm
anh khiếp sợ không?"
Phương Mộc im lặng chăm chú nhìn cô. Hơi thở của Bùi Lam lại
trở nên dồn dập, cô quay người lại, không hề có ý che giấu cơ thể mình.
Thực ra, tự đáy lòng cô hy vọng người cảnh sát này sẽ làm gì đó.
Ánh mắt của Phương Mộc quét từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng
lại ở vùng bụng dưới của Bùi Lam, ở đó có xăm một bông hoa.
Bùi Lam bắt gặp ánh mắt Phương Mộc, cô cúi đầu nhìn bụng dưới
của mình, vẻ mặt bỗng trở nên u ám.
"Hoa thạch thảo của châu Âu, tượng trưng cho tình bạn." Bùi Lam
khẽ sờ lên bông hoa màu tím nhạt đó, "Thời còn học ở học viện Điện
ảnh, em và Tiểu Mĩ rất thân nhau. Năm thứ hai đại học, em và cô ấy
cùng đi xăm, cùng một vị trí, cùng một loài hoa. Hai đứa thề sẽ là bạn tốt
của nhau suốt đời. Nhưng, sau này…"
"Đợi đã!"
Bùi Lam giật mình, cô ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên thấy hai mắt
Phương Mộc trợn tròn lên, như muốn lao người tới.
"Cô vừa nói gì?" Phương Mộc thực sự đã lao tới, nắm chặt lấy
cánh tay Bùi Lam, "Trên bụng dưới của Thang Tiểu Mĩ cũng có xăm một