TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1704

giác nhìn về phía cánh cửa, dưới ánh đèn sáng lóa, hiện ra bóng dáng
một cô gái tóc dài tha thướt.

Cô gái hiển nhiên không thể ngờ tới trong căn phòng tối đen như

mực này lại có người, sau phút giật mình hoảng sợ, đang định quay
người đi chỗ khác, bỗng cô đứng ngây ra ở cửa.

"Là anh à?"

Không chờ Phương Mộc kịp có phản ứng, cô đã lẳng lặng kéo anh

dậy, chạy ra ngoài.

Xuyên qua hành lang, xông vào thang máy, cho đến khi cửa thang

máy từ từ khép lại, Phương Mộc mới nhận ra cô gái ấy là Bùi Lam. Rõ
ràng, cô vừa khóc, mà còn uống rất nhiều rượu. Mặc dù tối nay xảy ra rất
nhiều sự việc bất ngờ, nhưng hành động của Bùi Lam vẫn khiến Phương
Mộc ngơ ngác không hiểu.

"Cô… cô định làm gì?"

Bùi Lam không đáp lời, cô quay lưng về phía Phương Mộc, chăm

chú nhìn con số tầng đang không ngừng thay đổi, nắm chặt cổ tay
Phương Mộc.

Cửa thang máy vừa mở ra, cô liền kéo Phương Mộc lao vào hành

lang, chạy nhanh đến một gian phòng ở phía trước, mở cửa, lôi Phương
Mộc vào, đẩy Phương Mộc lên cánh cửa.

Cánh cửa bị Phương Mộc va vào, đóng sầm lại, khóa chặt. Tiếp đó,

cơ thể Bùi Lam tựa như một con rắn quấn lấy anh.

Phương Mộc cảm giác làn môi Bùi Lam như mưa phủ lên má, cổ

và tai mình, hơi rượu nồng nặc hòa lẫn mùi thơm của tóc xộc vào mũi.
Sau khi liên tục nếm trải những sự việc kinh hoàng, đối với Phương
Mộc, sự dịu dàng và ấm áp đột ngột này như một ảo giác khiến người ta
tạm thời quên đi tất cả. Anh bất giác ôm lấy eo Bùi Lam. Sau mấy giây
đờ đẫn, Phương Mộc bỗng cảm nhận thấy một đôi tay đang sờ xuống eo
lưng mình, định cởi chiếc thắt lưng da của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.