TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1703

Phương Mộc lặng lẽ quan sát khuôn mặt mờ ảo mơ hồ trước mắt,

bỗng anh lên tiếng: "Cô gái bị Hồ Anh Bá giết chết ở khách sạn Thành
Loan, đã bị xử lý bằng cách đó, đúng không?"

Tiêu Vọng khẽ cười, "Cậu rất thông minh. Đó là cách giải quyết

triệt để nhất. Thậm chí không thể xét nghiệm được DNA."

"Cô gái đó là ai?"

"Cậu không muốn biết đâu, thật đấy, tin tôi đi." Tiêu Vọng đứng

dậy, "Sự việc đã đến nước này, tôi nghĩ, cậu và tôi cũng không thể làm
bạn được nữa. Những kẻ đáng phải chết, những người đáng ra không
phải chết, đều đã chết hết. Cậu cũng biết rõ, không có bằng chứng, cậu
không thể làm gì được chúng tôi. Quay lại sở Công an, ngoan ngoãn làm
một chân văn thư đi. Tôi cũng là cảnh sát, nhất cử nhất động của cậu đều
nằm trong tầm kiểm soát của tôi, nếu cậu còn gây phiền toái, tôi sẽ đích
thân khử cậu."

Dứt lời, Tiêu Vọng bèn mở cửa phòng, đi ra.

Trong bóng tối. Xung quanh, là bóng tối mênh mông.

Phương Mộc ngồi im không động đậy, lặng lẽ cảm nhận bóng tối

sờ sờ quanh mình, đang tầng tầng lớp lớp quấn chặt lấy mình.

Đã thua. Đúng thế. Thất bại thảm hại.

Lương Trạch Hạo có còn ở trong phòng vệ sinh phía đối diện hay

không, Phương Mộc đã không còn quan tâm nữa. Anh chỉ muốn trốn
trong bóng tối sâu thăm thẳm ấy, một phút một giây hay vĩnh viễn cả
cuộc đời cũng được.

Ngoài bóng tối ra, trên thế giới này còn có gì khác nữa?

Nhưng, cửa phòng bỗng bật mở.

Ánh đèn ngoài hành lang hắt lên người Phương Mộc, tựa như một

thanh kiếm sắc chém toác chiếc vỏ kén dày bịch đen sì. Phương Mộc bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.